Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 132 : Thôn Gama (2)

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Type: Chu Thu Trang



“Cứ đổ hết lỗi cho người chăn dê và nhớ kĩ, không được ra ngoài!” Cuối cùng Lâm cũng lay chuyển được ý chí của tôi. Anh ta vỗ vai tôi, giục: “Mau

về phòng đi!” Sau đó, anh ta quay người định ra ngoài, đột nhiên một

giọng nói khàn khàn vang lên: “Kangkun, cháu đang làm gì ở đây thế?”

Cùng với giọng nói, bóng dáng gầy gò của trưởng thôn Gama, Wughi, từ từ

xuất hiện trên bậc thang đá.



Wughi được coi là linh hồn của thôn

Gama, được mọi người trong thôn tôn kính. Kangkun bị ông ta gọi thẳng

tên, đang định xông vào trong lập tức dừng lại, không dám động đậy nữa.

Wughi đã về, ngay cả khi ông ta đã xông vào nhà thì cũng vô ích mà thôi.



Tôi và Lâm thấy Wughi đã quay về, đồng loạt quay lại nấp phía sau cửa nghe

ngóng. Chỉ thấy ánh mắt của Wughi lướt qua một lượt những người trước

cửa rồi dừng lại ở chỗ Kangkun, sau đó, ông ta hỏi thẳng: “Hôm nay, cháu tới đây vẫn là muốn hỏi khách về chuyện của bố cháu phải không?”



Kangkun vốn tính nóng nảy, mấy hôm rồi, cậu ta có tới vài lần nhưng đều bị Sila lấy cớ tôi vẫn chưa tỉnh để ngăn lại. Lần này cậu ta tới, đã hạ quyết

tâm phải gặp tôi bằng được, nhưng do nể sợ trưởng thôn nên lưỡng lự

không dám xông vào trong phòng. Lúc này, thấy Wughi hỏi, cậu ta bèn lớn

tiếng trả lời: “Vâng!”



Ceda ở bên cạnh tức giận xen vào: “Chẳng phải đã nói là do đàn dê đâm vào sao? Kangkun, lúc đó anh cũng đồng ý rồi mà!”



Kangkun phản bác: “Lúc đó đồng ý là vì vẫn chưa kiểm tra kĩ thi thể của bố tôi.”



Ceda còn định nói thêm gì đó nhưng bị Wughi trừng mắt, đành phải thôi, nhưng cô bé vẫn tỏ ra bất bình. Wughi nhìn Kangkun, từ tốn nói: “Trong tay

của Abbas có mảnh vụn quần áo của cô gái đó cũng không nói lên điều gì

cả.”



Kangkun tức giận: “Sao lại không nói lên điều gì? Chưa biết chừng…” Cậu ta vốn rất sợ Wughi, nhưng hiện giờ đã bất chấp tất cả.



Wughi ôn tồn tiếp lời cậu ta: “Chưa biết chừng cô gái đó đã khiến Abbas bị rơi xuống vực, phải không?”



“Vâng.” Giọng cậu ta đột nhiên nghẹn lại.



Dáng vẻ đau khổ này không lọt khỏi tầm mắt tôi. Tôi thấy trong lòng dâng lên một dòng máu nóng, định đứng lên đi ra ngoài, nhưng chợt thấy Wughi nãy giờ đều chắp tay quay lưng về phía tôi đang lén xua tay, tôi bèn khựng

lại. Ý ông ta là tôi đừng ra ngoài sao? Vừa nghĩ tới đây đã thấy ánh mắt của Wughi liếc về phía tôi nhanh như điện xẹt, ông ta thoáng lắc đầu,

đúng là bảo tôi đừng ra ngoài rồi. Lâm ở bên cạnh nhân cơ hội ấn người

tôi xuống, lần này không còn là kéo tay nhẹ nhàng nữa mà là ấn mạnh

xuống. Tôi giãy dụa một lát nhưng không sao thoát ra được, biết anh ta

bực mình vì tôi không chịu nghe lời, nhưng vì đang nóng lòng muốn nghe

cuộc đối thoại bên ngoài nên tôi cũng mặc kệ anh ta.



Wughi cất

giọng trầm trầm, nói: “Anh Lâm và người chăn dê đều nói là do đàn dê gây ra. Kangkun, nếu cháu có ý kiến khác về chuyện này, có thể đề nghị các

trưởng lão trong thôn họp lại, nhưng trước khi họp, hãy để cho khách

được yên tâm nghỉ ngơi. Đây là truyền thống đối đãi với khách của người

Balti chúng ta.” Nói tới đoạn sau, giọng ông trở nên rất nghiêm khắc.



Kangkun nghe những lời Wughi nói mà sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Tôi nhìn

thấy những ngón tay thõng xuống bên người cậu ta khẽ run rẩy. Cậu ta

ngẩng đầu lên, nói: “Được! Cháu nhất định sẽ yêu cầu các trưởng lão họp

lại”, rồi quay người bỏ đi. Sau khi cậu ta đã đi rất lâu, trong nhà,

ngoài nhà đều im phăng phắc, tôi vẫn thần người ngồi sau cánh cửa, trong lòng hiểu rõ lúc này cho dù có nhảy ra thừa nhận tất cả cũng đã muộn

rồi.



Sau khi Kangkun đi rồi, ba người Wughi, Sila và Ceda lặng lẽ quay vào nhà, đi ngang qua tôi và Lâm, cũng không hỏi chúng tôi sao lại đứng đó, chỉ có Sila ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị nấu bữa tối. Tôi

gật đầu như một cái máy, đi theo mọi người vào phòng.
“Sao anh ta lại cưỡi ngựa thế? Vết thương ở chân khỏi rồi à? Có thể cưỡi ngựa được rồi à?” Tôi liếc nhìn cái chân bị thương của anh ta, nhưng vì xa quá nên không nhìn rõ, chỉ thấy cái chân bị thương đó đang được buộc chặt vào bụng con ngựa, hình như cũng không có gì khó khăn lắm. Cái

chân bị thương của Lâm đã được bác sĩ kiểm tra, nói là chỉ bị rạn xương

và trật khớp, tuy vậy cũng không thể nào chơi mấy trò cưỡi ngựa đánh

bóng này chứ!



“Vẫn chưa khỏi hẳn.” Ceda ghé vào tai tôi, hét to.

“Ông nội buộc chân anh ấy lên yên ngựa. Anh Lâm chỉ có thể chơi nửa

trận, đó là vì, hừ, không thể để cho người thôn hạ vênh váo quá được!”



Nghe nói tháng trước, thôn thượng đã bị thua, tháng trước nữa cũng là thôn

thượng thua. “Vậy tháng trước trước nữa thì sao?” Tôi hỏi Ceda. Thái độ

của Ceda nói cho tôi biết câu hỏi này thật không hay chút nào cả. “Những việc đã qua hãy để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn vào hiện tại và

tương lai!” Cô bé nghiêm túc nói. Tôi hiểu rồi, tháng trước trước nữa,

thôn thượng chắc hẳn cũng thua.



Trong sân, các kị thủ của đội

Gama hạ đang dẫn ngựa phá vòng vây, hai thành viên của Gama thượng một

trái, một phải bọc sườn chắn ngang, Lâm và Kangkun lại thúc ngựa lao vào giành bóng. Tôi bất giác hỏi: “Sao Lâm cưỡi ngựa giỏi vậy?” Vừa thốt ra câu này thì sực nhận ra không nên hỏi như vậy, cũng may Ceda không nghe thấy.



Cục diện trận đấu bỗng nhiên thay đổi, những tiếng gào

thét phẫn nộ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Ceda, cô bé quay đầu lại,

tức giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, nói: “Kangkun, tên khốn, như vậy là phạm quy rồi còn gì!” Sau đó là một tràng dài những câu chửi thề bằng

tiếng Balti. Thì ra vừa rồi Kangkun và Lâm tranh bóng cướp bóng, cậu ta

đã dùng tiểu xảo, xô vào ngựa của Lâm, khiến nó sợ hãi lảo đảo, còn Lâm

suýt ngã khỏi lưng ngựa. Tôi thót tim, thầm nhủ: “Lâm, anh tuyệt đối

không được gãy nốt cái chân kia đấy nhé!” Thấy Lâm đu người trở lại lưng ngựa, tôi liền thở phào. Lúc này, một kị thủ của Gama hạ đã phá được

vòng vây, kị thủ đội Gama thượng ở gần Lâm nhất là Kangkun nhưng cũng

cách tới nửa thân ngựa, trong khi kị thủ của Gama hạ thì càng lúc càng

tiến sát cầu môn.



Khán giả hai bên đều gào thét ầm ĩ, tuy nhiên

là gào thét những điều hoàn toàn khác nhau: một bên gọi trọng tài còn

bên kia thì reo hò vang dậy. Tóm lại trận đấu trở nên vô cùng hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn, tiếng còi chói tai của trọng tài vang lên ở một góc

nào đó, nhưng một giây trước khi tiếng còi vang lên, một thành viên của

đội Gama hạ đã nỗ lực đánh phát gậy cuối cùng của mình. Quả bóng xoay

vòng, bay thẳng về phía cầu môn, cũng chính là nơi tôi và Ceda đang

đứng. Mặt Ceda xám ngoét, cô bé rên rỉ: “Tiêu rồi…”



Mí mắt tôi

đột nhiên giật giật, trong đám đông, tôi lại nhìn thấy người đàn ông kì

lạ gặp trên triền núi, ông ta đang nhìn tôi chằm chằm và nhếch miệng

cười. Tôi nắm chặt lấy tay Ceda, hét lên: “Mau nhìn đằng kia kìa!”



Ceda vội vã quay đầu nhìn theo hướng tay tôi chỉchỉ thấy lố nhố đầu người,

người đàn ông kì lạ đã biến mất từ lúc nào. Cùng lúc này, tôi liếc mắt

nhìn vào sân đấu, vào lúc quả bóng nảy lên, Kangkun cũng vung cây gậy

dài trong tay mình lên. Cây gậy đuổi theo đường bay của quả bóng như một mũi lao, với tốc độ rất nhanh, cả khán đài vỡ oà, nếu đủ nhanh thì cú

đánh này hoàn toàn có thể làm chệch hướng quả bóng trước khi nó rơi vào

cầu môn.



Tiếng gào thét vang tận trời xanh, mọi người tranh cãi

về cú đánh bất ngờ này của Kangkun, tuy nó phạm quy nhưng rõ ràng là đội Gama hạ phạm quy trước nên cũng khó trách cậu ta. Tuy nhiên, khi nhìn

thấy ánh mắt của Kangkun, tôi lập tức biết cú đánh này không bình

thường, vì nó căn bản không nhằm vào quả bóng mà là nhằm vào tôi. Bất

luận tức giận hay khinh bỉ cậu ta lấy việc công báo thù riêng thì tôi

cũng không kịp tránh nữa rồi. Hơn nữa, nếu tôi tránh thì cây gậy với khí thế khó bề chống đỡ này sẽ trúng vào những người dân làng ở ngay sau

lưng tôi.