Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 14 : Núi đồi không hiểu chuyện trong tâm

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Type: Đoàn Huyền



Sự việc xảy ra trong chớp mắt, đợi khi mọi người bình tĩnh định thần trở

lại, cây gậy đã phi tới. Tôi chỉ kịp bước sang bên cạnh, ôm lấy Ceda,

đồng thời hơi nghiêng người tránh phần đầu gậy sắc nhọn và tiện tay tóm

lấy phần cán gậy. Mọi động tác đều diễn ra một cách vô thức, không ngờ

tôi có thể tóm trúng, cũng không ngờ cây gậy đã bay một khoảng cách dài

như vậy vẫn còn xung lực mạnh đến thế, khiến tôi bị đẩy về phía sau vài

bước, cũng không biết va phải ai, ngã phịch xuống đất. Bỗng chốc, đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác đau nhói từ lòng bàn tay lan tới ngực, xung

quanh im ắng vài giây, sau đó vô số người lao về phía tôi, vô số những

giọng nói vang lên bên tai tôi, tiếng Balti, tiếng Anh, còn có cả những

lời hỏi han nho nhỏ và những tiếng gào thét oang oang, nội dung thì vô

cùng phong phú: “Trời ạ, tôi có nhìn nhầm hay không, cô gái này tay

không túm được cây gậy sao?”, “Không nhìn nhầm đâu, cô ấy chắc chắn đã

tay không bắt được cây gậy đấy.”, “Tại sao?”, “Để bảo vệ mọi người phía

sau!”, “Cô ấy thật là lợi hại”, “Phải phải, cô ấy có sao không?”



Sau cú va chạm đó, tôi có phần choáng váng, chỉ ngây người ngồi trên nền

đấy thở hổn hển. Có người khẽ vỗ vai tôi, là một bà cụ, thấy tôi quay

sang nhìn, bà ta mỉm cười để lộ hàm răng vàng đã rụng mất mấy cái.

“Không sao, tôi không sao.” Tôi khẽ nói bằng thứ tiếng Balti mới học.

Lại có người mỉm cười giơ tay vỗ vào lưng tôi khe khẽ, đầy vẻ cảm kích.



Sau đó tôi mới biết cú giơ tay bắt gậy này của mình có ý nghĩa gì, chỉ nhờ

một hành động nhỏ như vậy, tôi đã nhận được thiện ý của tất cả mọi người trong thôn Gama thượng. Nếu nói trước kia họ đối xử tốt với tôi và Lâm

chỉ là do truyền thống thì từ giờ phút này, tôi đã có được trái tim của

họ, hơn nữa, thứ toi có được không chỉ là trái tim của những người dân

trong thôn Gama thượng, mặc dù sau đó, cái tay bị thương của tôi lại đau đến mức rất nhiều ngày sau vẫn thấy khó chịu.



“Sao cô có thể một tay túm được cây gậy nhỉ?” Lâm lách người qua đám đông, vội vã chạy tới,

thô bạo túm tay tôi xem xét một hồi. Phía sau anh ta là các thành viên

khác của đội, nhưng không hề có Kangkun. Tôi vô thức gào lên:”Nhẹ tay

thôi, nhẹ thôi, đau!”



Anh ta nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Bây giờ hết đau rồi hả? Trên người có bị thương không?”



“Không.”



Dưới sự giúp đỡ của Lâm, tôi đứng lên, vẫy vẫy cánh tay còn lành lặn, nói: “Anh quay lại tiếp tục thi đấu đi, tôi không sao.”



“Còn thi với đấu gì nữa!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi, “Đi! Về nhà trước đã.”

Do khi ngã xuống tôi đã đè bẹp cầu môn nên phát bóng của Gama hạ không

được tính điểm. Các kị thủ đội Gama hạ vẫn vây lấy trọng tài, bất bình

gào thét, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Người dân thôn Gama thượng

thì mặt mũi hớn hở, cuối cùng trọng tài kiên quyết không tính bàn thắng

này, tỉ số hoà 0 – 0.



Tôi được Lâm và Ceda đưa về nhà của Wughi.

Ceda vô cùng vui sướng vì kết quả của trận đấu ngày hôm nay, chỉ là hoà

thôi mà, tôi cảm thấy con bé vui mừng hơi quá, nhưng phải chăng vì hoà

là kết quả rất lâu rồi mới xuất hiện? Suy đoán này chắc là đúng, bởi

ngay cả Wughi và Sila cũng mặc kệ cho con bé vui mừng. Sau khi ăn xong,

Ceda ở lại trong phòng tôi và vẫn không thôi phấn khích, có điều nội

dung nói chuyện đã hoàn toàn không liên quan gì tới trận đấu nữa.



“Anh Lâm trông thật đẹp trai!” Vừa nói cô bé vừa giơ một tay ra bắt chước

động tác đánh bóng. “Anh ấy cướp bóng từ tay Kangkun, oa…thật là ngầu

quá đi mất!”



Tôi chỉ một lòng muốn hỏi cô bé về người đàn ông kì

lạ đó, nhưng dần dần trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ mới, có khi

Ceda cũng không biết ông ta là ai. Người đàn ông đó nói cậu Hai cứu tôi, cậu Hai có phải ám chỉ Lâm không? Nhưng Lâm từng cứu tôi lúc nào chứ?

Nghĩ tới đây tôi lại tóm lấy Ceda đang nhảy như con choi choi, hỏi: “Lâm đâu rồi?”



“Ban nãy, em nhìn thấy anh ấy bị mấy chị lôi đi rồi.” Dứt

lời, Ceda cười hì hì nhìn chằm chằm vào mặt tôi hỏi: “Ngải, chị không

vui à?” Chữ “không” cố tình được kéo dài ra cùng nụ cười ranh mãnh, tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy có một cô gái chạy tới gõ cửa. Sau một

hồi đùn đẩy nhau, một cô trong số đó bước lên phía trước, kéo Ceda sang

một bên hỏi nhỏ, trong khi đó cặp mắt đen long lanh vẫn không ngừng liếc về phía tôi,



Ceda dịch: “Các chị ấy muốn nói chuyện với anh Lâm.”



“Tự đi mà tìm!” Tôi bực bội đáp.



Ceda cười hì hì nhưng vẫn dịch lại không sai một chữ. Mấy cô gái nghe thấy

câu trả lời này, liền bối rối cắn môi, một lát sau đưa cho Ceda một vật

gì đó rồi thẹn thùng chạy mất.



Ceda quay lại, đưa cho tôi thứ gì đó giống như điếu xì gà, nói” Cho anh Lâm đấy.”



“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.



“Thuốc lá.”



Tôi định hỏi Lâm có hút thuốc sao, ở cùng anh ta lâu như vậy mà tôi chưa

từng nhìn thấy anh ra hút thuốc, nhưng nghĩa lại thấy không ổn, bèn đổi

lại là: “Lâm không hút loại này.”



Ceda toét miệng cười, được thể hí hửng gật đầu: “Vậy thì đem cho ông.”



Tôi thần người một lúc, sau đó sực tỉnh, hỏi: “Điếu thuốc là này không phải là vật đính ước mà cô gái kia trao cho Lâm đấy chứ?”



Ceda nghiêm túc gật đầu.



Phản ứng đầu tiền của tôi là buồn cười, phải cố gắng hết sức mới kiềm chế

không bật cười thành tiếng nhưng không thể giấu được biểu cảm trên mặt.

“Chỉ một điếu thuốc này sao?” Người dân thôn Gama đói khổ tới mức chỉ là một điếu thuốc lá cũng đem ra làm vật đích ước ư? Một lát sau, lại có

những cô gái khác tới tặng Lâm một cuốn sổ tay, sau đó lại có một thằng

bé thay chị tới tặng một gói thịt dê, tôi dở khóc dở cười, cũng cảm thấy không khỏi khâm phục, mới có vài ngày ngắn ngủi mà Lâm đã hút hồn được

bao nhiêu cô gái như vậy. Nhưng sau đó tôi lại thấy tủi thân, trông

người lại nghĩ đến ta, sao chẳng có ai tặng tôi vật đính ước nào vậy?



Lâm vẫn chưa về, tôi đi tới đi lui trong nhà, chốc chốc lại nhìn ra cửa,

sốt ruột hỏi: “Sao vẫn chưa về nhỉ?” Ceda phì cười, nói: “Được rồi, ban

nãy em trêu chị thôi. Anh Lâm bị một người đàn ông gọi đi rồi, không có

cô nào đâu.”



“Một người đàn ông?” Tôi đột nhiên giật thói, đang

định hỏi kĩ tướng mạo của người đàn ông đó thì nghe thấy bên ngoài có

người gọi: “Ngải, Tiểu Ngải, ra đây!” Là giọng một người đàn ông.



Tối nay có quá nhiều người đến thăm, đa phần là những cô gái tới tìm Lâm,

cũng có những dân làng đêm đồ ăn tới cho tôi. Sila đã đi ngủ từ sớm, chỉ có tôi và Ceda canh cửa. Nghe thấy tiếng gọi, tôi bèn chạy ra, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một thiếu niên thấp mập, mặt mũi đỏ gay đang đứng,

hình như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng nhất thời tôi không nhớ ra. Cậu thiếu niên nhìn thấy tôi bèn nói: “Tiểu Ngải, anh Lâm đang đợi cô ở trường

học, có việc muốn nói với cô.”



“Có việc nói với tôi, tại sao không về nhà rồi nói?” Tôi dựa vào cửa, nghi hoặc hỏi.



“Điều này thì tôi không biết.” Cậu ta khẽ mỉm cười, đáp: “Anh ấy chỉ nói bảo tôi gọi cô ra đấy.” Dứt lời, cậu ta quay người, giơ tay ra hiệu bảo tôi đi theo.



Lâm muốn nói riêng với tôi điều gì đó thật sao? Tôi do

dự giây lát rồi nói với Ceda rằng có việc phải ra ngoài, sẽ quay về

ngay, sau đó đi theo cậu thiếu niên kia.



Đêm nay, bầu trời đầy

sao, dưới dải ngân hà, mọi vậy đều trở thành những bóng đen, những căn

nhà giống hệt nhau, những bậc thang dốc đứng uốn lượn và cả đỉnh K2 lấp

lánh tuyết trắng, đâu đâu cũng bị bao phủ bởi băng tuyết lạnh giá. Bậc

thềm vô cùng trơn trượt, còn băng tuyết thì giống như những lưỡi dao sắc nhọn, treo lủng lẳng trên sườn núi.



Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, càng về đêm càng rét buốt, gió núi thổi qua rừng cây hạnh, phát ra những tiếng rào rào.



Tôi càng đi càng cảm thấy khó hiểu, vết thương ở chân Lâm vẫn chưa khỏi

hẳn, sao lại hẹn tôi đến trường học và tại sao lại bảo một người lạ tới

dẫn đường nhỉ? Nghĩ tới đây, tôi bèn hỏi cậu thiếu niên: “Tên cậu là

gì?”



Cậu ta cười hì hì, đáp: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm dẫn cô tới đó, tên là gì không quan trọng?”



Vừa nói cậu ta vừa rẽ sang một hướng khác mà không báo trước, nhưng đó

không phải là đường đi tới trường học mà là một đường núi vắng vẻ, hướng ra ngoài thôn Gama. Tôi không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu, chỉ

thấy hai bên đều là vách nát tường xiêu.



Tôi đi chậm lại, cảnh giác nói: “Cậu đi nhầm đường rồi. Đây không phải đường tới trường học.”



Cậu thiếu niên hơi quay mặt lại, nói: “Không nhầm đâu, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi.”



Ánh sao chiếu xuống gương mặt của cậu ta, tôi sực nhớ ra cậu ta chính là

người đã đi cùng Kangkun tới nhà Sila hôm trước. Do hôm đó cậu ta không

lên tiếng, lại cứ đứng sau Kangkun nên tôi không có ấn tượng lắm. mãi

bây giờ mới nhận ra. Hình như Wughi gọi cậu ta là Ka.



Khi nhớ ra người này là Ka, bạn của Kangkun, tôi giật mình, lập tức dừng bước.



Thấy tôi dừng bước, Ka không nói gì mà đột nhiên quay lại, túm chặt lấy cánh tay tôi, cười, nói: “Đi tiếp thôi, Ngải cô nương, có người đã đợi rất

lâu rồi.”



Tuy không cao lớn nhưng Ka rất khoẻ, khi cậu ta giữ

chặt lất cánh tay tôi, tôi cảm thấy đau đớn như bị một tảng đá lớn đè

lên, không chịu nổi, tôi thét lên. Ka vẫn vừa cười vừa nói: “Ngải cô

nương, cô có kêu to nữa cũng không có ai nghe thấy đâu, chi bằng hãy

ngoan ngoãn đi theo tôi, sẽ không sao cả.”



Không sao mới lạ ấy,

chứ cho là lúc đầu vốn không có chuyện gì, nhưng căn cứ vào tình hình

này, chắc chắn trăm phần trăn sẽ có chuyện. Nhưng Ka giữ chặt lấy tôi
nhìn tôi. Không phải nhìn Dela, cũng không phải nhìn quả bóng mà đúng là đang nhìn tôi. Thấy tôi ngẩng mặt lên nhìn, anh ta lập tức nhoẻn miệng

cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, khiến tim tôi lại bắt đầu đập loạn cả

lên.



Dela “hừ” một tiếng, sau khi nhặt bóng còn đưa mắt nhìn tôi

từ đầu tới chân một lượt. Tôi cũng bắt chước cậu ta, cúi xuống nhìn

mình, vì cái áo khoác duy nhất đã bị rách khi ở trên núi nên thời gian

này, trang phục chủ đạo của tôi chính là bên trong áo bông, bên ngoài áo choàng, trên đầu còn quấn cái khăn siêu bự của Sila để tránh rét, nhìn

từ xa trông rất giống bà sói già trong truyện ngụ ngôn nước ngoài, nhìn

gần thì…lại càng giống. Dela khinh khỉnh thúc ngựa bỏ đi, để lại một

mình tôi ngỡ ngàng. Em trai, ở cái nơi âm hai mươi mấy độ này, mặc thế

này đã là tốt lẳm rồi đấy, có biết không hả?



Hôm đó còn xảy ra một

việc nữa, người của thôn Gama hạ đột nhiên chạy tới tranh thầy giáo với

thôn Gama thượng. Lúc đó khoảng gần trưa, từ phía trường học đột nhiên

vang lên tiễng cãi lộn lẫn tiếng la hét của trẻ con. Đám thiếu niên đang luyện tập đưa mắt nhìn nhau rồi nhất loạt thúc ngựa lao về phía trường

học. Tôi và Lâm cũng chạy theo họ.



Lần đầu tiên nhìn thấy trường

tiểu học của thôn Gama, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Trường được xây ở nơi

cao nhất của thôn Gama thượng, cuối một con đường núi ngoằn ngoèo, thấp

thoáng có thể trông thấy đỉnh núi cao vút tận trời xanh ở thượng nguồn

sông Brought, cảnh sắc đẹp vô cùng. Nhưng điều khiến tôi không thốt nên

lời không phải là cảnh đẹp mà là gần một trăm đứa trẻ, từ bốn, năm tuổi

cho tới mười mấy tuổi đang quỳ trên nền đất đông cứng lạnh giá, ngây thơ đọc bài, tấm bảng mà chúng dùng chính là nền đất đóng băng đầy cát sỏi

đó.



Dân làng Gama thượng đã dành khu đất tốt nhất để xây lớp học, nhưng đây cơ bản không thể gọi là lớp học, cùng lắm chỉ là một cái hang núi rộng rãi, có vách ngăn được gió tuyết, gói hang chất đầy những câu

gỗ đã mục nát quá nửa. Nghe nói đó là gỗ của mấy người thích leo núi,

gom tiền mua về, không hiểu sao mua rồi lại vứt xó, trên đời đúng là

chẳng thiếu nhữung người làm việc nửa chừng.



Do chính phủ không

thể cử giáo viên, trong khi thuê giáo viên bên ngoài tốn mỗi ngày năm đô la nên họ chỉ còn cách cùng với thôn Gama hạ thuê chung một giáo viên,

mỗi tuần mỗi thôn học ba ngày, thời gian còn lại, bọn trẻ sẽ tự làm các

bài tập mà giáo viên giao cho. Hôm nay đáng lẽ là ngày học của thôn Gama thượng, bọn trẻ con đã tới lớp học từ sáng sớm, không ngờ người của

thôn Gama hạ lại tới tranh thầy giáo.



Gama nằm ở nơi lạnh giá,

mặc dù đã bỏ ra năm đô la một ngày nhưng vẫn có ít giáo viên chịu vượt

núi băng rừng tới dạy học, huống hồ sắp bước vào mùa đông rét mướt của

vùng núi, ông thầy Ivan râu rậm đang đứng trước mặt tôi là giáo viên

cuối cùng của năm nay, trước khi Gama biến thành một vùng băng tuyết. Cô gái đứng đầu đoàn người gây rối là Jiahan, con gái cả của trưởng thôn

Gama hạ. Nghe nói Jiahan còn có cả một cậu em trai chỉ lớn hơn Ali một

chút.



Tôi nhìn thấy trong đám dông có cả Ceda và Ali. Ali chen

chúc trong đám trẻ con đang hoang mang sợ hãi, vẫn đi chân trần. Ngoài

bọn trẻ còn có một đống người lạ mặt, chắc hẳn là người của thôn Gama

hạ. Jiahan mặc một chiếc váy dài màu đỏ lựu, đứng ở chính giữa lớp học,

dung mạo vô cùng xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh có hồn.



Cô ta dõng dạc ra lệnh: “Bây giờ hãy đưa thầy Ivan về thôn.”



Lập tức một thanh niên tiến lên kẹp chặt lấy thầy giáo, lôi lôi kéo kéo ra

ngoài. Thầy giáo rõ ràng là không muốn nhưng ông ta vốn gầy gò, lại bị

một thanh niên cao to kẹp chặt nên chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo.



Dela nhanh như cắt lao tới chặn trước mặt cậu thanh niên kia, nhíu mày,

quát: “Không được đi!” Nói rồi, cậu ta giơ tay kéo thầy giáo lại, mạnh

tới mức khiến ông ta loạng choạng. Nhưng không đầy một giây sau, thầy

Ivan lại bị người thôn Gama hạ kéo đi. Chẳng cần tốn mấy công sức, cậu

thanh niên kia đã đẩy ông thầy Ivan tội nghiệp về phía một người bạn đi

cùng mình rồi bước lên trước một bước, giơ tay đẩy Dela ra, cười khẩy,

nói: “Mày muốn gì?” Giọng cậu ta đanh thép, còn người thì vững như một

ngọn tháp.



Dela nghiêng người tránh cú đấy của cậu ta, không chịu lùi dù chỉ một bước, sau đó ngẩng đầu, hiên ngang nói: “Đã thoả thuận

là mỗi thôn học ba buổi một tuần, tuần trước các người đã giữ thầy giáo

lại nhiều hơn một ngày rồi, tuần này thầy giáo vừa tới sao lại đòi đưa

đi? Sao các người lại vô lí như vậy chứ?” Khi Dela nói những lời này,

những thanh niên khác của thôn Gama thượng lần lượt xông lên, xếp thành

một hàng rào phía sau cậu ta.



Cậu thanh niên Gama hạ chưa kịp trả lời thì Jiahan đã cười khanh khách, nói: “Vô lí? Muốn có lí cũng được

thôi, các người hãy trả tiền công tháng trước cho thầy giáo đã.”



Dela bị câu nói này làm cho cứng họng, khí thế bỗng chốc yếu hẳn, cậu ta lắp bắp: “Tiền công của thầy giá…chúng tôi tất nhiên sẽ trả.”



Jiahan đốp lại ngay: “Khi nào?”



Đám thanh niên Gama thượng đỏ bừng mặt.



Jiahan lại cười phá lên, nói: “Tôi nhớ tháng trước và tháng trước nữa, các

người cũng nói như vậy. Bây giờ đã là tháng Mười hai rồi, nếu tôi là

thầy Ivan thì chẳng thể nào tin các người được nữa.” Nói tới đây, cô ta

hướng cặp mắt long lanh về phía thầy Ivan, cười, hỏi: “Có phải vậy

không, thầy giáo?”



Thầy Ivan tức giận nắm chặt tay lại, nói: “Tôi mới…” Không đợi ông ta nói hết, Jiahan đã quay đầu lại nói với đám

thanh niên trong đội polo: “Nếu đã như vậy, chúng tôi mời thầy về thôn

dạy học là lẽ đương nhiên.”



Dela và đám thanh niên nhìn nhau,

không trả tiền công đúng là đuối lí. Đám trẻ túm tụm lại với nhau, thấy

thầy giáo sắp bị cướp đi, khoé mắt của vài đứa bao gồm cả Ali và Ceda đã ngân ngấn nước. Jiahan thấy không còn ai ngăn cản nữa, liền đắc ý vẫy

tay, nói: “Đi.”



Đúng là ép người quá đáng! Tôi đang định ra mặt

nói phải trái thì nghe tiếng Lâm ở bên cạnh nói với vẻ điềm tĩnh: “Chẳng qua là tiền thôi mà, tôi trả.” Đồng thời, mấy tờ tiền giấy quấn quanh

một đồng tiền xu được ném ra, “bịch” một tiếng, rơi trúng mu bàn chân

của cậu thanh niên thôi Gama hạ, cậu ta đau quá, ôm chân nhảy loi choi,

gào toáng lên: “Ai đó? Ra đây ngay!”



Lâm bước ra khỏi đám đông,

chỉ vào cọc tiền trên đất, nói” Chỗ này là một trăm đô la, xem có đủ

không, không đủ tôi sẽ đưa tiếp.”



Cậu thanh niên nhận ra Lâm,

liền tức giận nói: “Lại là mày!” sau đó toan lao tới, không ngờ mới được một bước đã ngã oạch một cái xuống đất. Thì ra Dela đã lén ngáng chân

cậu ta. Cú ngã này vô cùng khó coi, đám thanh niên cười ầm cả lên, Dela

vừa cười vừa nói: “Thế nào, định đánh nhau hả?”



Jiahan thấy giữa

chừng lại có người đứng ra trả tiền, hơn nữa người của mình lại bị đem

ra làm trò cười, định làm ầm lên nhưng quay đầu lại nhìn thấy Lâm, cco

ta đột nhiên khựng lại, hai má bỗng chốc đỏ bừng, dáng vẻ tức giận còn

chưa nguôi đã trở nên e thẹn. Người cầm đầu đám thanh niên thôn Gama hạ

tới gây chuyện bỗng chốc lại biến thành một thiếu nữ ngượng ngùng, cắn

môi, lắp bắp nói: “Thế này không được.”



Lâm ngước mắt lên nhìn cô ta, hỏi: “Sao không được, cô nói đi.”



“Tóm lại… tóm lại thôn hạ chúng tôi trả tiền công trước. Làm gì cũng phải có trước có sau chứ, đúng không hả?” Giọng nói của cô ta đã không còn vẻ

ngang bướng, kiêu ngạo nữa mà rất mực dịu dàng, như thể đang

thương lượng với Lâm.



Ceda thì thầm vào tai tôi: “Chị ấy thích anh

Lâm rồi.” Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung

quanh nghe thấy, lấp tức có người phì cười.



Không hiểu cô gái đó

có nghe thấy hay không, nhưng Lâm thì chắc chắn đã nghe thấy, liếc mắt

nhìn về phía tôi. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.



Phía bên

kia, người của thôn Gama hạ mặc dù không nghe rõ nhưng thái độ ngượng

ngừng của Jiahan khi nhìn thấy trai trẻ bên đối phương thì học đã thấy

rõ. Cậu thanh niên tên Gul nãy giờ răm rắp nghe lệnh Jiahan càng thêm

tức giận, bước lên, nói: “Cứ cho là đã trả tiền thì sao chứ! Người của

thôn thượng các người tự mở to mắt ra mà nhìn cái nơi tồi tàn này đi,

nơi này chính là trường học của các người sao? Không biết xẩu hổ mà còn

dám bảo thầy giáo tới chỗ này dạy học! Cứ cho là người nước ngoài trả

tiền học hộ các người, nhưng trời lạnh như thế này, đừng nói là thầy

giáo, ngay đến bọn trẻ con cũng bị lạnh cóng mất thôi, các người tự nhìn xem có thể học được không hả?”



Câu nói này từng từ, từng chữ đều chí lí, nhất thời mọi người đều im thin thít, trên gương mặt của đám

thanh niên Gama thượng hiện rõ vẻ áy náy.



Gama rét cắt da cắt

thịt, trường học lại ở một nơi cao như thế này, tôi chủ đứng có một lúc

đã thấy khí lạnh ngấm vào tận xương, huống hồ bọn trẻ con. Ali và đám

trẻ con cảm nhận được thái độ nghiêm túc của người lớn, đều nép vào một

bên không dám ho he, nét mắt hoảng hốt, bơ vơ.



“Việc của trường

học tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Tôi ngẩng đầu lên nói. Sau lời nói của

Gul, cả hang núi trở nên yên tĩnh nên câu này của tôi có sức vang dội vô cùng. Vừa dứt lời, tất cả đều quay lại nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vô

cùng phong phú, ngạc nhiên có, nghi hoặc có, có người còn giật nảy mình, ví dụ như Lâm. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh ta, nhìn sang thầy Ivan,

nói: “Thầy giáo, ông có thể chịu vất vả thêm một mùa đông không? Trước

mùa hè sang năm, tôi sẽ dựng cho thôn một ngôi trường. Tôi hứa đấy.”



Thầy Ivan nhìn tôi và gật đầu lia lịa.