Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:36 19/04/20


Cô nói, đến sinh nhật mình cô sẽ mời “bạn tốt” ăn kẹo. Anh lại thấy

có chút gì đó khá hài lòng, bởi vì anh cảm giác mình cũng được cô xếp

vào ô “bạn tốt”.



Nhờ sự chăm chỉ nỗ lực lại có thêm thiên phú, Mộc Tiểu Niên nhanh chóng thăng cấp từ thợ làm tóc cấp ba lên thợ chính cấp hai.



Hứa Chỉ Phỉ vẫn thường đến tìm anh làm đầu, bây giờ anh đã có thể nghiễm nhiên trở thành thợ làm tóc chuyên dụng cho cô. Thợ chính trong cửa

hàng trước kia vẫn làm cho Hứa Chỉ Phỉ thỉnh thoảng lại buột miệng trêu

anh: “Aiz, xem ra tôi già mất rồi, cả tay nghề lẫn khuôn mặt này luôn,

không thắng nổi miếng thịt tươi trắng trẻo tươi ngon này rồi”.



Nghe thầy nói vậy, bỗng dưng Mộc Tiểu Niên lại thấy hốt hoảng, nếu tay

nghề của anh không khá hơn, sau này có lẽ Hứa Chỉ Phỉ cũng không dùng

anh nữa? Nhỡ một ngày nào đó có một miếng thịt tươi trẻ trung trắng trẻo hơn hơi anh đến cửa hàng, lúc sấy tóc cho cô cũng bất cẩn làm cuốn tóc

vào trong thì sẽ thế nào đây?



Mộc Tiểu Niên quyết định phải học tập nâng cao tay nghề hơn nữa. Nhưng

mà muốn đi học cần một số tiền học phí rất lớn, lúc anh hỏi ông chủ có

thể vay tiền của cửa tiệm để đi học được không, sau khi học về anh sẽ từ từ trả lại. Ông chủ từ chối một cách cực kì uyển chuyển.



Mộc Tiểu Niên ủ rũ, lúc Hứa Chỉ Phỉ tìm anh để làm tóc anh mới cố miễn cưỡng vực dậy tinh thần trò chuyện lại với cô.



Sau khi chuẩn bị làm tóc xong, đột nhiên Hứa Chỉ Phỉ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng: “Khi tôi tới vừa lúc nghe được ông bà chủ đang nói

chuyện với nhau, anh muốn đi học thêm nhưng không có tiền nên định mượn

của tiệm. Ngốc thật, tôi có tiền mà, sao anh không mượn thẳng tôi này?”



Khuôn mặt Mộc Tiểu Niên đỏ lên: “Sao mà tôi mượn cô được chứ!”



Hứa Chỉ Phỉ trừng mắt: “Sao lại không thể lấy tiền của tôi? Không phải

chúng ta là bạn tốt à? Quan hệ giữa anh và ông chủ tốt hơn với tôi nữa

hả? Cầm đi cầm đi, đâu phải cho anh không đâu, cho mượn mà, sau này phải trả lãi nữa đấy”.



Mộc Tiểu Niên do dự, không nhấc nổi tay lên.



Hứa Chỉ Phỉ nhét thẳng thẻ vào tay anh: “Anh xem nhà tôi nhiều tiền lắm mà, mau mau cầm đi, đừng đắn đắn đo đo thế nữa”.


Không lâu sau đó, có một người đàn ông anh tuấn chở một cô gái xinh đẹp đến tiệm anh làm tóc.



Cô gái đó chỉ đích danh Mộc Tiểu Niên, nói là đã nhờ người hẹn trước

rồi. Một người thợ trong tiệm thì thầm nói với Mộc Tiểu Niên, cô gái này là minh tinh mới nổi lên, có cô ấy đến đây tiệm chúng ta sẽ nổi lên

nhanh chóng.



Mộc Tiểu Niên rửa tay sạch sẽ rồi đi ra tiếp đón. Anh hỏi cô gái kia

muốn làm tóc kiểu gì, cô gái quay đầu hỏi bạn trai đi cùng: “Dịch Hoa à, anh nói xem em làm kiểu đầu nào mới đẹp?”



Bàn tay cầm lược của Mộc Tiểu Niên run lên.



“Em làm gì cũng đẹp cả”. Người đàn ông đó trả lời xong thì ra ngoài nghe điện thoại.



Mộc Tiểu Niên nhìn theo bóng lưng kia, bình tĩnh hỏi cô gái: “Anh ta là luật sư à?”



Cô gái xinh đẹp nọ nở nụ cười kiêu ngạo: “Đúng đấy! Anh nhận ra anh ấy à? Anh ấy từng giải quyết rất nhiều vụ án đó”.



Mộc Tiểu Niên đứng bật dậy. Anh không buồn nhìn cô ta thêm nữa, lạnh

lùng nói với trợ lý: “Bụng tôi khó chịu quá, buồn nôn lắm chắc không làm được rồi, anh tới làm cho cô này đi”.



Cô gái sầm mặt: “Sao thế? Khó lắm tôi mới hẹn trước được, giờ anh lại

nói đau bụng không làm, anh có muốn hành nghề nữa không vậy? Hơn nữa

nhìn qua đã biết anh không phải đau bụng rồi? Xin hỏi tôi xúc phạm anh

cái gì à?”



Dịch Hoa nói chuyện điện thoại xong vừa vào, nghe được cô gái nọ đang

bực bội không vui. Anh an ủi cô xong thì đi tới trước hỏi Mộc Tiểu NIên: “Ông chủ Mộc phải không? Hi vọng anh biết tôi là luật sư, nếu anh cứ

giữ thái độ không tôn trọng khách hàng như vậy, tôi có thể có cả trăm

cách dùng phát luật để xử lí anh đấy”.



Mộc Tiểu Niên khẽ cười: “Xử lí tôi? Xử lí tôi cái gì? Pháp luật quy định người dân không được đâu bụng hả?”



Nói xong anh quay đầu đi thẳng, bóng lưng thẳng thớm đẹp trai, càng chọc tức cô minh tinh dịu dàng và anh luật sư xanh mặt, nhăn nhó đẩy cửa đi.