Chưa Từng Yêu Em Như Thế
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:36 19/04/20
Lúc Hứa Chỉ Phỉ đến cửa tiệm làm đầu, Mộc Tiểu Niên tìm cơ hội dò hỏi
tử: “Có thể cho tôi xem hình bạn trai cô một chút được không?”
Hứa Chỉ Phỉ bật cười: ” Anh muốn xem làm gì?”
Mộc Tiểu Niên nhanh trí nói: “Tôi khoe với người bạn cùng quê là mình có quen một anh luật sư lớn, cho nên tôi muốn xem thử vị luật sư đó trông
như thế nào để lúc nói chuyện không bị lộ ra ấy.”
Hứa Chỉ Phỉ cười, cầm điện thoại tìm một bức ảnh cho anh xem.
Nhìn bức ảnh chụp chung của đôi nam nữ trên màn hình, lòng Mộc Tiểu Niên trầm xuống. Không những thế lại còn trùng tên nữa, người tên “Dịch Hoa” đưa cô minh tinh đến quầy ngày hôm đó chính là bạn trai “Dịch Hoa” của
Hứa Chỉ Phỉ.
Trước kia Mộc Tiểu Niên đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu Hứa Chỉ Phỉ
không có bạn trai hoặc bạn trai của cô chạy theo cô gái khác thì đã tốt
biết mấy, như thế có lẽ anh vẫn còn cơ hội. Nhưng khi tình huống này đã
thật sự xảy ra, không cách nào anh vui mừng cho nổi.
Anh đã không quan tâm tới việc mình còn có cơ hội hay không mà chỉ lo
nếu Hứa Chỉ Phỉ biết được sự thật này, cô có chịu đựng nổi hay không.
Lúc cô nhìn bức hình của Dịch Hoa đã cười vui đến vậy, nếu không thích
một người đến tận xương tận tủy, sao có thể có nụ cười hạnh phúc ngọt
ngào đến thế đây. Lòng anh chua xót, mà sau sự xót xa ấy lại âm ỷ nhói
đau. Bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc nỗi đau ấy là vì cô hay chính
bản thân mình. Anh điều chỉnh tâm trạng của bản thân một chút, cố tỏ ra
vô ý hỏi thử Hứa Chỉ Phỉ: “Gần đây cô với bạn trai thế nào rồi? Hình như dạo này ít khi thấy cô gọi điện với anh ta?”
Nụ cười trên khóe môi Hứa Chỉ Phỉ nhạt dần: “Chắc một tuần chúng tôi mới gặp nhau một lần. Nếu không phải anh ấy bận thì tôi lại bận.”
Mộc Tiểu Niên dè dặn hỏi cô: “Vậy cô có biết anh ta bân gì không?”
Nụ cười còn vương bên môi Hứa Chỉ Phỉ lại có phần tự giễu:” Bận việc ấy
à? Anh ấy nói thế nhưng ai mà biết được. Tôi nghĩ có khi anh ấy bận bịu
thật nhưng có lúc chắc là thấy tôi phiền phức quá nên giả vờ mà thôi.”
Từ trong gương Mộc Tiểu Niên nhìn thấy gương mặt cô đơn của Hứa Chỉ Phỉ, suýt chút nữa anh đã không kìm nén được mà bước tới ôm cô. Bàn tay nắm
chặt rồi lại buông ra: “Vậy cô thì sao, gần đây cô đang bận gì à, dạo
này tôi thấy cô không hay tới đây nữa.”
Mộc Tiểu Niên khiến tinh thần của Hứa Chỉ Phỉ thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó cô còn cảm ơn anh, hoảng hốt chào tạm biệt.
Mộc Tiểu Niên nhìn hình bóng của cô, lòng lại giật thót lên một lúc. Anh gọi cô, lời nói có phần không mạch lạc: “Tiểu Phỉ, cô nhìn xem, bây giờ cửa hàng của tôi rất tốt đấy thôi? Lần đầu tiên sấy tóc cho cô, trong
túi tôi chỉ có ba đồng.” Anh cúi đầu, nối lại mạch suy nghĩ rồi nói
tiếp:” Tôi khó khăn như vậy nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Vì vậy cô
đừng sợ, cũng đừng… gục ngã, cô hãy cố gắng lên! ”
Hứa Chỉ Phỉ đứng trước cửa, đôi mắt ửng hồng cười với anh: “Được! Nghe lời anh, tôi sẽ không gục ngã!”
Buổi phỏng vấn của Hứa Chỉ Phỉ diễn ra rất suôn sẻ. Cô làm thư ký cho
một công ty mậu dịch. Nhà cô đã bị ngân hàng tịch thu nên phải ở lạ ký
túc xá nhân viên.
Mộc Tiểu Niên rất khó để tưởng tượng một Hứa Chỉ Phỉ vẫn thường sống một mình một tầng trong cả căn biệt thự thì làm sao có thể thích ứng được
với việc chen chúc cùng năm người khác trong một gian phòng chật hẹp như thế. Chuyện khiến anh ngạc nhiên là, Đại tiểu thư hai mươi mấy năm như
cô sau khi bay từ đầu cành cây xuống đất, cô lại có thể tiếp mặt đất rất nhanh — quan hệ với mọi người lại tốt, năm người bạn cùng phòng cũng là đồng nghiệp của cô đều không hề tỏ vẻ gì với việc cô từng là thiên kim
đại tiểu thư, nhanh chóng xem nhau như bạn bè.
Mộc Tiểu Niên cảm thấy Hứa Chỉ Phỉ giống một cây cỏ nhỏ, dù trông cô yếu ớt là thế nhưng trong lòng lại kiên cường biết bao. Đặt cô ở trong nhà
ấm, cô có thể lớn lên thoải mái; trồng cô ở nơi hoang dã, cô vẫn cố gắng mạnh mẽ vươn lên.
Mộc Tiểu Niên hỏi Hứa Chỉ Phỉ, sau khi nhà cô gặp sự cố, Dịch Hoa có
quan tâm đến cô không? Sao không kết hôn luôn, như vậy cô cũng không cần phải chịu khổ cực thế này.
Hứa Chỉ Phỉ cười nói với anh: “Trước đây, có ba ở bên nên tôi chẳng
quan tâm đến bất cứ điều gì, cứ thoải mái sống phóng túng như thế. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, khi tôi biết ba mình không thể tiếp tục che gió cản mưa, tôi đã choáng váng lắm. Rất lâu sau đó tôi mới tiếp nhận được
sự thật này, mãi sau mới trở nên kiên cường như vậy, đối mặt được với
cuộc sống tương lai. Thật ra thiếu chút nữa tôi đã gục ngã rồi, nhưng
lúc quan trọng nhất anh đã kéo tôi lên. Hôm đó tôi đến tìm anh, bảo anh
cắt tóc giúp tôi đẹp hơn một chút để mà đi phỏng vấn. Thật ra thì ngày
đó tôi đã quyết định nhảy lầu tự tử. Nhưng trước khi đi anh lại nói tôi
không được gục ngã, anh giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Khoảnh khắc
ấy thật thần kỳ, bỗng nhiên tôi muốn làm một công việc thật tốt. Sau đó
tôi đã đi phỏng vấn thật.” Hứa Chỉ Phỉ nói đến đây thì thở dài một hơi,
cô không cười nữa, chân thành nói: “Chuyện của ba đã dạy tôi một bài học sâu sắc, tôi không muốn sống phụ thuộc vào người khác nữa, nếu không
lúc xảy ra chuyện gì, khi đấy lại sống không bằng chết. Cho nên với Dịch Hoa, anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Cho dù tương lai chúng tôi có kết
hôn đi nữa thì tôi cũng không thể sống nhờ vào người khác, tôi cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình”.