Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:36 19/04/20


16.



Tan tầm ngày hôm sau, Thái Hân lại thấy Trương Hách Nhiên đứng trước

cửa công ty. Chỉnh tề hơn nhiều so với khi còn làm công nhân sửa chữa.



Trương Hách Nhiên mời cô xuống quán cà phê lầu dưới. Thái Hân hỏi anh có chuyện gì, khi đó Trương Hách Nhiên mới lấy hai vé mời dự triển lãm của thầy Trương từ trong túi ra đưa.



Thái Hân sợ đến ngây người: “Cậu lấy được vé đâu đó?!”



Trương Hách Nhiên nhướng mi đáp lại: “Thầy tặng đó.”



Thái Hân không thể nào tin nổi: “Đừng làm rộn! Thầy không bình dị gần gũi đến mức tặng vé cho công nhân sửa chữa đâu!”



Trương Hách Nhiên cũng không buồn phản đối, dù gì việc có phải thầy đưa

hay không cũng không quan trọng lắm, “Cô nói thẳng xem, cô có muốn hay

không?”



Thái Hân gật đầu như giã tỏi, vui vẻ đưa tay ra, định cướp hai chiếc vé kia vào tay mình.



Trương Hách Nhiên để cô giành một tấm.



Anh nhếch miệng cười gằn: “Cho cô hết tôi xem cái gì?”



Thái Hân: “…” Cô cứ tưởng mình sẽ được hai vé, như vậy có thể mời Lưu Nhất Sảng đi xem.



Nhưng hóa ra lại là —



“Cậu cũng đi à?” Thái Hân nghi ngờ hỏi.



Trương Hách Nhiên trả lời như một chuyện đương nhiên: “Đúng.”



Thái Hân: “Chúng ta đi cùng nhau?”



Trương Hách Nhiên: “Có vấn đề gì sao?”



Thái Hân cau mày suy nghĩ: “Cảm thấy có chỗ nào không đúng…”



Trương Hách Nhiên nhìn cô, thấp giọng: “Thái Hân này, nếu như tôi nói, sau hai lần thuê tôi có tình ý với cô thì cô sẽ thế nào?”



Thái Hân ngẩn người rồi phì cười: “Đừng có đùa, giữa chúng ta tiền bạc giao dịch rõ ràng mà!”



Trương Hách Nhiên nghiêm túc nói tiếp: “Tôi có thể trả lại tiền cho cô.”



Thái Hân ngăn lại: “Thôi đi, tôi sợ cậu không có cơm ăn mà chết mất.”


19.



Mấy ngày qua, câu nói đó của Trương Hách Nhiên không ngừng văng vẳng

bên tai cô, nhất là nửa câu đầu. Cô bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ mình ti

tiện đến thế. Cô ép mình không được chủ động liên lạc với Lưu Nhất Sảng. Thế là cô phát hiện ra, Lưu Nhất Sảng cũng không hề chủ động gọi cho

cô, thậm chí sau khi cô rời khỏi bệnh viện, anh cũng không hỏi thăm lấy

một tin.



Thái Hân hơi đau lòng. Phải dửng dưng với một người đến mức nào, mới có

thể quên lãng cô đến vậy? Dù có là đồng nghiệp, khách hàng bị đau bụng

đi nữa, theo phép lịch sự ai cũng sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm: “Đã đỡ hơn

chưa?”



Thái Hân nhớ lại mấy ngày qua ở bên Lưu Nhất Sảng, cô cảm giác hình như

mình không hiểu thế giới này nữa rồi. Nếu như anh ta không để ý, sao

phải đi ăn đi uống đi xem phim cùng cô? Nếu như anh ta có ý đó, tại sao

đến một câu hỏi thăm anh cũng không nhớ nổi?



Giữa lúc Thái Hân đã đau lòng suy đoán, rốt cuộc cô cũng chờ được điện

thoại của Lưu Nhất Sảng. Nhưng mà sau nhiều ngày như vậy, không phải anh ta nhớ ra hỏi thăm cô, mà anh ta lại nói: “Thái Hân à, thực ra lần này

về nước anh chuẩn bị kết hôn, giờ đã quyết định hôn sự rồi, mồng một

tháng sau, đến lúc đó em nhất định phải tới nhé”. Anh ta còn nói với

Thái Hân: “Thái Hân à, cám ơn em đã yên lặng quan tâm anh nhiều năm qua

như vậy, mỗi ngày đều vào like cho anh, từ thời thơ trẻ cho đến khi

trưởng thành như bây giờ, biết có một cô gái thích mình như thế anh cảm

thấy rất hạnh phúc. Cảm ơn em đã cho anh những cảm giác tuyệt vời như

vậy! Hi vọng khoảng thời gian này anh làm bạn với em, em có thể giữ lại

cho mình một hồi ức đẹp tươi!”



Đầu óc Thái Hân rối tung mù mịt, đến nửa ngày cô mới định thần lại.



Cô cố gắng gỡ, gỡ một đống rối rắm cuối cùng mới tìm ra được một câu

mình muốn hỏi: “Lưu Nhất Sảng, tôi có thể hỏi một chuyện được không? Sao anh phải làm vậy? Sao anh về để kết hôn với người ta mà còn trêu chọc

tôi như thế?” Thái Hân cảm giác khóe miệng mình mằn mặn, sờ lên mặt mới

biết hóa ra mình đã bật khóc rồi, không biết từ lúc nào nước mắt đã thấm nhòe khóe miệng, vị mặn chát theo dọc cổ họng tràn ngập khắp đáy lòng.



Lưu Nhất Sảng nghe xong còn kinh ngạc hơn cô: “Không phải em bảo Nhạc Tư Tư nói với anh vậy à? Nói trước khi anh kết hôn có thể giúp em giữ lại

một hồi ức tươi đẹp? Anh cảm động vị chuyện ngày nào em cũng vào like

cho anh nên mới đồng ý mà…”



Thái Hân nhắm mắt, dòng nước chảy xuôi qua gò má.



Nhạc Tư Tư. Lần này cái tên đó đã hoàn toàn đông lạnh trái tim cô.