Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 57 : Điều kiện của Na Na
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
"Na Na nữ sĩ, thỉnh ngài không nên hiểu lầm. Tuy rằng lần này là ngươi tự tiện rời đi Thiên Đấu tinh nhưng ngươi lại hăng hái làm việc chính nghĩa tại Thiên La tinh, cũng đã giúp Liên bang vãn hồi được số tổn thất rất lớn. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng, hy vọng ngươi có thể theo chúng ta quay về Thiên Đấu tinh hỗ trợ điều tra." Gã trung niên kia rõ ràng đã trở nên khách khí hơn rất nhiều.
Na Na lạnh nhạt nói: "Thế nhưng ta không muốn trở về, ta ở chỗ này còn rất nhiều chuyện."
"Vì đứa bé kia?" Vân Diễm bật thốt lên.
Ánh mắt Na Na đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đúng"". Vân Diễm sững sờ, nàng còn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Na Na: "Làm sao vậy?"
Na Na lạnh nhạt nói: "Các ngươi đều nhớ kĩ đi... nếu như ai dám đả thương đứa bé kia, thì thứ hắn đối mặt sẽ là ta không tiếc bất cứ giá nào." Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, nhưng không biết vì cái gì, tất cả mọi người ở đây lại đều có cảm giác linh hồn run rẩy.
Trong nội tâm gã trung niên âm thầm kêu khổ, cái người này rốt cuộc là một tồn tại như thế nào vậy? Mấy tên đần của cục điều tra trung ương thật sự là hại chết người mà, mình chẳng qua là một gã chiến thần dự bị của Chiến Thần Điện, vậy mà họ lại phái chính mình đến làm việc này, đây không phải lừa người sao?
Vân Diễm cười khổ: "Na Na, nể ta chút mặt múi đã từng đi với ngươi vài năm đi, hơn nữa, viện nghiên cứu cũng làm tan tuyết vì ngươi, đã cho ngươi xuất hiện một lần nữa, theo chúng ta trở về đi. Nếu không ta thật sự sẽ bị phạt nặng đấy. Cầu van ngươi, được không?"
Na Na nhíu chặt đôi mi.
Vân Diễm hỏi dò: "Na Na, đứa bé kia là có quan hệ thế nào với ngươi vậy?"
Na Na nói: "Hắn là đệ tử ta thu."
"Đệ tử?" Vân Diễm ngẩn người.
Na Na nói: "Hắn có thiên phú rất tốt, ta dạy hắn. Hắn đi Thiên Tế cao ốc chơi lại gặp nguy hiểm, ta tới đó cứu hắn."
"A? Không biết a! Lúc trước kiểm tra cũng không có phát hiện trong cơ thể nàng có năng lượng gì, chẳng qua chúng ta chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử bình thường vô cùng khỏe mạnh mà thôi." Vân Diễm cũng là vẻ mặt buồn rầu.
Biểu lộ của gã chiến thần dự bị lập tức trở nên cổ quái. Người bình thường? Một người bình thường chỉ cần nhìn một cái mà có thể làm tinh thần hải của mình thiếu chút nữa là tan vỡ sao? Một người bình thường mà có thể dễ dàng phá hủy một chiến hạm đã gia tốc tới tốc độ siêu âm sao? Nếu nàng là người bình thường thì liệu rằng trên thế giới này còn có hai chữ "Bình thường" nữa không chứ?
Trở lại gian phòng, Na Na lặng yên ngồi trên ghế, một loại tâm tình buồn vô cớ không khỏi quanh quẩn trong lòng nàng. Từ khi thức tỉnh đến nay nàng vẫn luôn trong trạng thái đần độn, mấy năm thời gian, đối với nàng lại như trong nháy mắt, cũng không để lại cái ấn tượng khắc sâu gì.
Thẳng đến khi nàng nhìn thấy Lam Hiên Vũ, không biết vì cái gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì hắn cũng đã như một khối nam châm hấp dẫn lấy nàng. Cái loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, có chút khó có thể hình dung. Có lẽ cái này là duyên phận.
Nhưng hiện tại cũng vẫn phải rời đi. Na Na biết, nếu như mình tiếp tục lưu lại thì nàng sẽ mang cho Lam Hiên Vũ phiền toái nhiều hơn trợ giúp. Hơn nữa, dù sao hắn cũng là có cha mẹ, chính mình cuối cùng cũng chỉ là người ngoài.
Thế nhưng lý trí là một chuyện, chính thức đi làm lại là một chuyện khác. Nàng đột nhiên có một loại tâm tình... không muốn!
Khi nhìn thấy hắn mình sẽ phải nói với hắn như thế nào đây? Với tính cách của hắn, nhất định sẽ rất trông mong mà nhìn mình, rồi ôm lấy bắp đùi của mình mà rưng rưng, thậm chí sẽ chảy nước mắt không để cho mình đi.
Mà tới lúc đó, mình sẽ có thể cứng rắn rồi cứ như vậy ly khai không?
Đột nhiên, một loại cảm giác đau đớn lan tràn trong nàng. Na Na giật mình phát hiện, nếu mình gặp tình huống như vậy thì nói không chừng mình sẽ liều lĩnh mà lưu lại, vô luận muốn đối mặt cái gì cũng vậy.
Nàng đương nhiên không sợ đối mặt cái gì, là người của hai thế giới nên nàng cũng đã quên mất cả đời, nàng không lo lắng. Nhưng Lam Hiên Vũ vẫn còn là con nít, nếu nàng mang cho hắn quá nhiều phiền toái thì liệu trong lòng hắn có thể chịu đựng sao? Huống chi, khẳng định rằng cha mẹ hắn cũng không nguyện ý như vậy đi.
Than nhẹ một tiếng, Na Na có chút nôn nóng mà đứng lên.