Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 68 : Tam Nhãn Ma Viên
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Thứ bọn hắn cần tuyển chọn chính là thiên tài, mà không hề nghi ngờ, Lam Hiên Vũ lại có được tất cả những tính chất đặc biệt của thiên tài.
"Hiện tại đưa hắn ra ngoài sao?" lão sư ngồi trước màn hình hỏi.
Làm sao những lão sư này lại có thể không cảm thấy biểu hiện của Lam Hiên Vũ rất kinh diễm đây? Tử La thành đương nhiên không phải phân viện duy nhất tham gia khảo hạch, mà khảo hạch này bao trùm toàn bộ phân viện tại Thiên La tinh, người tham gia rất đông, nhưng những đứa trẻ có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng cũng không nhiều a!
Tuy võ hồn của Lam Hiên Vũ cũng không có mạnh lắm, nhưng phản ứng của hắn cùng sức phán đoán thì lại rất hoàn mỹ, cho dù một hồn sư trưởng thành gặp phải tình huống như vậy cũng chưa chắc có thể xử lý tốt được như hắn.
"Tiếp tục, xem hắn còn có thể làm tới trình độ nào. Cái này cũng là một loại huấn luyện cho hắn."
Đây là lần đầu tiên Lam Hiên Vũ đối mặt Hồn Thú, tuy rằng hắn đã dọa chạy được ba đầu U Minh Lang nhưng chính hắn cũng bị dọa đến quá sức. Đây chính là Hồn Thú a! Chỉ thiếu chút nữa hắn đã biến thành món ăn của ba đầu U Minh Lang đó rồi.
Cái thế giới giả tưởng này thật sự là quá chân thực rồi, thực sự là hắn không dám tưởng tượng nếu mình bị U Minh Lang cắn lên một cái sẽ là cảm giác như thế nào. Sau khi Thôn Mã dọa chạy U Minh Lang lại thoải mái nhàn nhã một lần nữa trở lại nước sông mà nằm xuống, nó cũng chưa từng nhìn Lam Hiên Vũ một cái.
Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy, cái Thôn Mã này tựa hồ cũng rất đáng yêu đấy, nếu như nó không chủ động công kích mình thì mình cứ một mực đứng bên người nó là tốt rồi. Nếu như lại gặp tình huống như vừa rồi thì lập lại chiêu cũ có vẻ cũng rất tốt.
Lam Hiên Vũ tới một nơi cách Thôn Mã không xa mà ngồi xuống, hắn đưa lưng về phía Thôn Mã, lại hướng bốn phía cảnh giác mà nhìn. Đã có giáo huấn lúc trước nên giờ đây hắn một chút cũng không dám khinh thường nữa rồi.
"Ta cũng không muốn a! Ta vốn định nấp trên cây thì lại phát hiện một tiểu hầu tử màu trắng trên đó. Nhìn nó rất đáng yêu nên ta đã nghĩ ôm nó một chút. Nhưng nó không cho ta ôm nên ta bắt lấy cổ nó rồi ôm lấy, sau đó, sau đó thì cái thứ đằng sau cái kia chạy tới..."
Lam Hiên Vũ liếc mắt, không cần hỏi hắn cũng hiểu rõ rồi, Diệp Linh Đồng bắt con người ta, người ta có thể không tức giận sao?
"Thế nhưng ta đã đem tên tiểu tử kia trả cho nó a, làm sao nó còn thù dai như vậy?" Diệp Linh Đồng ủy khuất nói.
Lam Hiên Vũ nói: "Ngươi còn ủy khuất được nữa? Đó là Tam Nhãn Ma Viên a! Một loại hồn thú rất cường đại. Nhìn hình thể kia của nó chỉ sợ đã có tới ngàn năm tu vi. Trong cánh rừng rậm này có lẽ nó là chúa tể. Chính ngươi muốn chết thì thôi, vì cái gì mà còn làm liên lụy tới ta? Ta có thù oán gì với ngươi sao?"
"Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng!" Trong lúc bọn hắn nói chuyện thì đằng sau, Tam Nhãn Ma Viên đã đuổi tới. Chính như Lam Hiên Vũ nói vậy, cái đầu Hồn Thú này đúng là có địa vị bá chủ trong cánh rừng rậm này, nó cũng là tồn tại mạnh nhất trong lần khảo hạch này.
Vận khí của Diệp Linh Đồng thực sự không còn là “tốt” bình hường nữa rồi. Sau lưng có từng trận gió mạnh kinh khủng kéo tới, đã có kinh nghiệm từ trận đánh với U Minh Lang, Lam Hiên Vũ không chút do dự mà nhảy tới bên cạnh. Hắn cùng Diệp Linh Đồng là đồng học, nên khi nhào ra thì tay phải hắn cũng kéo theo Diệp Linh Đồng, hai người đồng thời ngã văng sang một bên.
"Ngươi làm gì vậy?!" Diệp Linh Đồng trong miệng hét lên, nàng đã ngã lăn thành đất hồ lô cùng Lam Hiên Vũ.
"Oanh —" ở nơi bọn hắn vừa chạy lúc trước, một đạo thân ảnh cự đại màu trắng đột nhiên xẹt qua như cuồng phong, mặt đất bùng nổ, luồng khí lưu kinh khủng đập vào mặt làm bọn hắn bay ngược sang một bên.