Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 140 : Luyện Hồn Cảnh

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Mọi người có thể tới Mao Sơn.



Diệp Hạo im lặng một lát rồi đề nghị.



Diệp Hạo biết rất rõ hành động này của Thanh Thanh rất nguy hiểm. Vì vậy, hắn muốn nói rõ với bọn họ.



- Nếu chúng tôi đã chọn anh, đương nhiên sẽ không tới Mao Sơn.



Thanh Thanh mỉm cười đáp.



- Còn nữa, tôi chờ ngày anh vượt qua tôi, hi vọng ngày đó sẽ không tới quá xa.



Thanh Thanh dắt Đường Đường và Mặc Mặc rời đi.



Diệp Hạo đứng trong sân một lúc lâu không nói gì.



- Thực lực.



Diệp Hạo lẩm bẩm.



Hắn chưa từng hi vọng thực lực mình tăng lên nhanh chóng như bây giờ.



Nếu mình có thực lực như Địa Tiên, cho dù sói tiên hai sói ma cũng có thể làm gì chứ?



Đường Phiên Phiên nhìn thấy mọi chuyện.



- Anh không sao chứ?



Đường Phiên Phiên lo lắng hỏi.



- Không sao.



Diệp Hạo nghiêm túc nói với cô nàng.



- Anh muốn bế quan tu luyện một thời gian, chuyện trong nhà tạm thời giao lại cho em.



- Được.



Đường Phiên Phiên gật đầu.



Sau khi Diệp Hạo trở về phòng, lập tức khơi thông luồng năng lượng thần bí trong cơ thể mình, năng lượng này được tạo nên sau khi quỷ lực Tô Tiểu Ngư bị luyện hóa, nó rất đặc biệt, Diệp Hạo vẫn luôn không dám dùng.



Nhưng giờ hắn chỉ có thể làm vậy.



Lúc Diệp Hạo khơi thông luồng năng lượng này, hắn nhìn thấy tu vi mình không ngừng tăng lên nhanh chóng.




Diệp Hạo gọi điện cho Trương Thành, muốn nhờ anh ta làm cho mình một cái bằng lái.



Lúc Diệp Hạo lái chiếc MINI của Đường Phiên Phiên tới Đại học Trung Y, quay sang hỏi.



- Kỹ thuật lái xe của anh không tồi chứ?



- Có thể so với dân chuyên nghiệp rồi!



- Không còn cách nào khác, ai bảo anh quá thông minh làm chi.



Diệp Hạo cười cười đi về phía phòng học, khi hắn vừa bước vào cửa phòng đã gây nên một trận xôn xao.



Ai bảo... Cái tên này chưa bước từng đến trường hơn hai tuần nay chứ, mà hắn xin nghỉ dài hơi như vậy cũng không phải lần một lần hai.



- Diệp Hạo, em nói thử xem em được mời lên đây bao nhiêu lần rồi hả?



Vị thầy giáo già với cặp kính trên sống mũi nhìn Diệp Hạo với vẻ mặt khó coi.



- Chuyện này... Thưa thầy... Em có xin nghỉ phép mà.



Diệp Hạo hơi lúng túng trả lời.



- Xin nghỉ dài hạn để trốn học sao?



Thầy giáo già tức giận nói.



Diệp Hạo giật mình.



Sao lão già này vô lý quá vậy!



- Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là vì em đã học xong môn học của thầy rồi.



Diệp Hạo thấy tình hình này, chỉ có nước đưa ra đòn sát thủ.



- Cậu học xong rồi?



Thầy giáo nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.



- Nếu thầy không tin có thể kiểm tra ạ.



Diệp Hạo quyết định ra chiêu lớn.



Không thể không thừa nhận, thầy giáo này mắng hắn cũng xuất phát từ ý tốt. Nhưng với tình hình hiện tại, Diệp Hạo hoàn toàn không thể lên lớp thường xuyên được.



- Vậy em nói cho thầy biết phương thuốc trị bệnh loét dạ dày đi?



Lão giáo nói xong, đặt sách giáo khoa lên bàn.



- 9 gam Sa Sâm, 9 gam Đương quy, 9 gam Thạch Hộc, 6 gam Màng mề gà, 6 gam Hoàng liên, 6 gam Trần bì.



Sau khi Diệp Hạo nói xong phương thuốc, đôi mắt ông không khỏi sáng ngời.