Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 152 : Xã Hội Nguy Hiểm
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Kỷ lục thế giới chạy 100 mét đang được Bolt tia chớp của Jamaica với 9.58 giây, mà kỷ lục chạy 100 mét của đại học Trung Y là Hùng Lỗi sinh viên năm ba, 11.89 giây.
Diệp Hạo nhận được tin tức này, đã có tính toán trong lòng.
Sau khi 10 sinh viên trong đó có Diệp Hạo vào chỗ, trọng tài thổi còi ra hiệu.
- Chạy.
Vừa mới nói xong, Diệp Hạo và chín sinh viên còn lại đều cố gắng chạy về phía trước.
Sở dĩ nói thi chạy trăm mét là 100 mét nhảy vọt vì không cần duy trì thể lực, phải dùng toàn lực mà chạy vọt về phía trước.
Mà hơn nửa giây trôi qua, chín sinh viên còn lại kinh ngạc thấy một bạn học rất tuyệt vời.
Tốc độ của hắn nhanh nhất.
Lúc bọn họ chạy được nửa, người kia đã chạy qua điểm cuối cùng.
Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích khiếp sợ.
Sao lại có chuyện này?
Ông vội vàng nhìn máy tính ghi chép thành tích.
7.88 giây!
Ý niệm đầu tiên của ông là máy tính ghi sai rồi.
Lúc này sinh viên thứ hai chạy tới điểm cuối cùng.
13.62 giây!
Không có sai!
Sau khi ý thức được điểm ấy, trên mặt giáo viên lộ ra vẻ mừng như điên.
Diệp Hạo phá kỷ lục thế giới!
- Em có biết em chạy 7.88 giây hay không?
Giáo viên này nhìn Diệp Hạo nói.
- Dạ.
Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh gật đầu.
- Em có biết hay không, nếu báo cáo thành tích của em cho Tổng Cục Thể Dục sẽ tạo ra chấn động bao nhiêu?
- Thầy đừng báo thì hơn.
- Tại sao?
- Em chỉ chạy chơi thôi, không muốn thi đấu.
- Có thể.
- Đến lúc đó nếu lãnh đạo Tổng Cục Thể Dục tới em cũng sẽ không gặp bọn họ đâu.
Diệp Hạo vừa nói đến đây, Trương Lan vội vàng kéo dãy số trên lưng hắn xuống, sau đó đeo số mới lên cho Diệp Hạo.
- Ông trời của tôi, tôm hùm Châu Úc.
- Bánh mì cua!
- Cá ngừ ca-li!
- Gan ngỗng nước Pháp!
Tiểu Mỹ và Trương Lan nhìn một vòng, hai người trợn trắng mắt cả lên.
Bọn họ chưa từng thấy trường hợp như vậy?
Cuối cùng hai người phụ nữ cũng cảm thấy giá 998 tệ tuyệt đối đáng giá.
- Bây giờ cứ ăn ngấu nghiến đi.
Diệp Hạo cười cười.
Tiểu Mỹ bưng đĩa hào hứng đi về phía tôm hùm Châu Úc.
Trương Lan thu hồi ánh mắt khỏi bàn đồ ăn, nhẹ giọng hỏi:
- Anh mời Tiểu Mỹ không đơn thuần chỉ để bồi tội, nhỉ?
- Nếu không thì sao?
Diệp Hạo hỏi ngược lại cô.
- Tôi luôn cảm thấy anh có thâm ý khác.
Trương Lan suy nghĩ một chút rồi nói suy nghĩ trong lòng.
- Không có mà!
Vẻ mặt Diệp Hạo vô tội nói.
Trương Lan nhìn chằm chằm Diệp Hạo một lát, không nghĩ ra được lý do là gì.
Với diện mạo của Tiểu Mỹ, Diệp Hạo không có khả năng thích chị ta được.
Như vậy, Diệp Hạo muốn thứ gì của Tiểu Mỹ?
Không nghĩ ra được, Trương Lan tạm thời ép chuyện này xuống.
Lúc ba người ăn được nửa, đột nhiên có thanh niên kêu lên.
- Đây là gì thế?
Người thanh niên hét lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang ăn cơm.
Nhân viên phục vụ đi tới trước tiên.
- Chuyện này.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy con gián trong đĩa, sắc mặt hơi thay đổi.
- Xin lỗi, có khả năng do hậu cần chúng tôi sai sót, tiền cơm hôm nay của mọi người miễn phí.
Rất rõ ràng, nhân viên phục vụ được đào tạo rất chuyên nghiệp đủ để bình tĩnh xử lý tất cả các vấn đề, cô ấy nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết.
Thực ra người phục vụ này cảm thấy trong đồ ăn không thể có con gián được, chắc có người giở trò, nhưng hầu hết khách sạn gặp chuyện này đều lựa chọn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Thật sự ầm ĩ mà nói, trừ phi khách sạn lấy được chứng cứ chắc chắn, nếu không sẽ rơi vào thế bị động.