Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 153 : Sa Lưới

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- Có phải cô cảm thấy các anh đây thiếu tiền nên đến đây kiếm chuyện??



Người thanh niên kia không chịu bỏ qua quát lớn.



- Nói cho cô biết, nếu hôm nay khách sạn không cho chúng tôi câu trả lời hài lòng, chúng tôi sẽ không rời đi.



Lúc này nhân viên phục vụ đã hiểu, đám người này cố ý bới móc, bởi vậy cô ấy nói một câu xin lỗi sau đó xoay người đi tìm quản lý đại sảnh.



Không lâu sau, quản lý đại sảnh mỉm cười đi tới.



- Không biết các vị muốn thế nào?



- Đưa cho chúng tôi 10 vạn tệ tổn thất tinh thần.



Người thanh niên dẫn đầu tham lam ra giá.



- Báo cảnh sát!



Quản lý đại sảnh nói với nhân viên phục vụ bên cạnh.



- Để cảnh sát tớđếni đây điều tra đi.



Sắc mặt thanh niên kia hơi đổi khi nghe quản lý nói thế, anh ta hắng giọng quát lớn hơn.



- Làm sao, không dám thừa nhận trong thức ăn các anh có gián à?



- Gián sao?



Những thực khách đang ăn xung quanh lập tức dừng đũa, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn phía bên này.



Người nọ thấy thực khách xung quanh đều bị hấp dẫn, anh ta cầm đũa kẹp con gián lên ca, rống giọng nói lớn.



- Nhìn xem, con gián trong đĩa thức ăn của tôi đây!



Sau đó, ba thanh niên đi cùng anh ta cũng kêu to lên.



- Mọi người mau đến đây xem.



- Trong thức ăn khách sạn Bồng Lai có gián đó!



- Chuyện rành rành ra đó mà bọn họ còn không thừa nhận nữa.



Không thể không nói lời của bốn thanh niên rất có tính mê hoặc, cả đám thực khách xung quanh tức giận đứng dậy.



- Khách sạn Bồng Lai các cậu phải cho tôi một lời giải thích.



Một ông cụ tóc trắng tức giận quát lớn.



- Tôi tới đây ăn vì bảng hiệu khách sạn các cậu, sao các cậu lại để vấn đề thiếu vệ sinh nghiêm trọng như vậy xảy ra?



- Trả lại tiền đây.



- Lập tức trả lại tiền cho chúng tôi.
- Cậu không cần sao?



- Trên người tôi còn một cái.



- Vậy tôi không từ chối nữa, hihi.



Tiểu Mỹ quyết định, khi cha mẹ mình đến Ma Đô sẽ mang bọn họ đến đây ăn uống một lần.



Trong lòng Trương Lan hơi chua xót u oán nhìn Diệp Hạo.



Cho dù cô cảm thấy Diệp Hạo không có khả năng nhìn trúng Tiểu Mỹ, nhưng bây giờ Diệp Hạo còn thân thiết với Tiểu Mỹ hơn cả mình.



Tôi cũng muốn thẻ hội viên đó?



- Mùi vị đậu hủ này không tệ, Trương Lan lấy ở đâu thế?



Diệp Hạo nói xong, chỉ đậu hủ trong đĩa Trương Lan.



- Bên kia, nhìn là thấy ngay.



- Cô đi lấy với tôi đi.



- Được!



Lúc Trương Lan theo Diệp Hạo tới khu đậu hủ, hăn đưa một tấm thẻ vàng cho cô nàng.



- Cái gì đây?



Trương Lan sướng rơn trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ lạnh lùng.



Diệp Hạo đưa cho cô tấm thẻ này, nhìn chất lượng đã biết tốt hơn tấm thẻ của Tiểu Mỹ nhiều.



- Đây là thẻ vàng.



Diệp Hạo nhỏ giọng nói:



- Chỉ cần cầm tấm thẻ này đến khách sạn Bồng Lai toàn bộ chi phí đều được miễn phí.



- Miễn phí hết hả?



Trương Lan mở to hai mắt hỏi lại.



- Ừm, miễn phí!



Diệp Hạo gật đầu.



- Dù nghỉ ngơi hay ăn uống đều miễn phí hết hả?



Trương Lan lại hỏi.



- Chỉ cần cô lấy tấm thẻ vàng này ra, cô sẽ được hưởng được phục vụ VIP.



Diệp Hạo cười nói.



- Cái này - - cái này quá quý rồi!



Trương Lan muốn trả lại tấm thẻ cho Diệp Hạo.