Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 171 : Đậu Phộng Đường
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo mừng rỡ.
100 viên Linh Thạch trung phẩm có thể giúp Diệp Hạo tu luyện cảnh giới Phân Thân, nhưng không thể đủ cho cảnh giới sau đó nữa, mà hắn còn phải cung cấp tài nguyên cho Đường Phiên Phiên và đám Thanh Thanh.
Bọn họ tu luyện cũng cần rất nhiều linh thạch.
- Phần khen thưởng thứ hai là gì?
- Phần khen thưởng thứ hai là một Linh Bảo.
Thiếu niên áo trắng nói xong vung tay lên, trước mặt hắn xuất hiện 9 Linh Bảo trôi nổi giữa không trung.
Toàn bộ 9 món Linh Bảo này khiến Diệp Hạo cảm giác được hơi thở vô cùng cường hãn.
- Tất cả chúng đều là Linh Bảo thượng phẩm?
Diệp Hạo kinh ngạc thốt lên.
- Không sai, toàn bộ những Linh Bảo này đều là Linh Bảo thượng phẩm.
Thiếu niên áo trắng cười nói tiếp.
- Tôi đề nghị cậu nên chọn một thanh Linh Kiếm, thanh chủy thủ kia không thể phát huy ra hết được uy lực Kiếm Quyết của cậu.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn cẩn thận nhìn qua nhìn lại ba thanh Linh Kiếm nhưng không biết mình nên chọn món nào.
- Tiền bối giúp tôi lựa một thanh được không?
- Cậu chiếm được Long Châu, không bằng chọn thanh Kinh Long Kiếm này đi!
Thiếu niên áo trắng nói xong đưa một thanh Linh Kiếm cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo vừa mới cầm lấy Kinh Long Kiếm trong tay đã nghe thấy tiếng rồng ngâm, sau đó Diệp Hạo cảm thấy Long Châu trong cơ thể mình nhẹ nhàng chấn động một cái.
- Thanh Kinh Long Kiếm này từng được tắm qua Long Huyết, nếu không sẽ không tấn cấp trở thành Linh Kiếm thượng phẩm.
Thiếu niên áo trắng vỗ thanh Linh Kiếm một cái.
- Tôi đã giúp cậu phong ấn dao động và uy năng của thanh Linh Long Kiếm này, khi tu vi cậu tăng lên phong ấn sẽ chậm rãi giải trừ, nếu không chỉ cần cậu mang ra ngoài chắc sẽ bị người ta giết chết để đoạt bảo quá.
- Cảm ơn tiền bối!
Diệp Hạo vội vàng cám ơn.
Dù trong Tam Tông Lục Môn, Linh Bảo thượng phẩm cũng không có mấy cái đâu!
Nếu mình dám lấy Linh Kiếm thượng phẩm ra sử dụng, chắc chắn sẽ bị đám kia truy sát đến chết mất!
Dù sao trên người Đường Phiên Phiên chưa có một cái túi Càn Khôn nào!
Đợi Diệp Hạo khôi phục không khác trước lắm, hắn quyết định bay thẳng về phía Đông.
Ba ngày sau, Diệp Hạo vẫn không đến gần được bờ, hắn cảm thấy mình lạc đường rồi.
Bởi vì, lấy tốc độ Diệp Hạo hiên tại, nếu đi đúng hướng sớm đã thấy đại lục rồi.
Chuyện này cho thấy, rất có thể hắn đang đi vòng quanh!
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo bay thẳng lên hơn một ngàn mét, sau đó quan sát nhìn bốn phương tám hướng phía xa.
Không có một chiếc thuyền a.
Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ như vậy đi về phía trước, hắn tin đứng thật cao sẽ nhìn thấy thật xa.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Minh Nguyệt mặc váy cổ điển đứng cạnh mép thuyền nhìn phương xa.
Trong đôi mắt màu hổ phách của cô hiện lên vẻ đau buồn.
Gió biển lạnh thấu xương thổi loạn mái tóc dài nhưng cô vẫn không hay biết.
Cách đó không xa, mấy con hải âu đang đùa giỡn trên không trung, Minh Nguyệt nhìn chúng mà trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Bọn chúng có thể lựa chọn cuộc sống của mình, tự do tự tại bay lượn, mà đôi cánh của cô sớm đã bị bẻ gẫy.
Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt giẫm lên mép thuyền cạnh ca – nô, hai tay cô mở ra giống như muốn ôm cuộc sống mới, lúc người cô ắp ngã về phía biển, một cánh tay có lực ôm lấy eo của cô lại.
- Nhanh như vậy mà cô đã chán ghét thanh xuân tốt đẹp của mình rồi à?
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt khiếp sợ.
Đợi cô thấy rõ người ôm eo mình là Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ khó tin.
- Anh - - sao anh lại ở đây?
- Tôi lạc đường trong biển rộng.
Diệp Hạo bất đắc dĩ nhún vai nói, hắn lừa chi mấy chuyện này, cứ nói thật ai không tin thì thôi!
Vừa rồi hắn thấy được du thuyền này từ xa, nếu không không biết bao lâu nữa mới tìm được đường về nhà.
- Có ý gì?
Minh Nguyệt khẽ giật mình hỏi lại.
- Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy?
Diệp Hạo cười nhanh chóng dời đề tài.