Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 172 : Thân Bất Do Kỷ
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Thân bất do kỷ, không bằng rời đi.
Minh Nguyệt chỉ biển rộng mênh mông nói:
- Vùi thân trong biển rộng, không phải một lựa chọn rất tốt à?
- Xem ra cô quên mất những lời tôi từng nói với cô rồi.
Diệp Hạo cười nói:
- Tôi từng nói với cô nếu có khó khăn thì có thể tìm tôi.
- Không phải anh muốn biết vì sao tôi muốn nhảy xuống biển sao?
Minh Nguyệt quay người nhìn Diệp Hạo nói.
- Vương Nghiễm Nhiêu cháu ruột Vương gia coi trọng tôi, mà Vương gia là một trong những gia tộc đứng đầu Ma Đô, anh xem một người phụ nữ yếu đuối như tôi phản kháng thế nào đây?
- Trong mắt cô thấy thế mà thôi.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười an ủi nàng.
- Tôi không cảm thấy Vương gia mạnh bao nhiêu cả.
Diệp Hạo nói xong, vừa ôm Minh Nguyệt vừa nhẹ nhàng thả người nhảy lên, trong tiếng kinh hô của cô nàng, hai người nhảy xuống mạn thuyền sáu bảy mét.
- Người phụ nữ như cô nên sống cuộc sống thật xinh đẹp và đặc sắc.
Diệp Hạo nói xong, buông tay thả Minh Nguyệt ra, khi hai người vừa tiếp đất, phía xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, sau đó một thanh niên được mấy vệ sĩ bảo vệ đi tới.
Một thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhưng sắc mặt anh ta hơi trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị rượu và gái vét sạch thân thể.
- Anh là ai?
Vương Nghiễm Nhiêu thấy Diệp Hạo đứng bên cạnh Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Diệp Hạo cười đáp:
- Bạn Minh Nguyệt.
- Minh Nguyệt không cần bạn khác phái.
Lúc này Vương Nghiễm Nhiêu nghiêm mặt lại cảnh cáo.
Từ câu này có thể nhìn ra tính cách của Vương Nghiễm Nhiêu.
Bá đạo!
Anh ta coi Minh Nguyệt là tài sản riêng của bản thân mình.
- Nhưng tôi còn là ông chủ của Minh Nguyệt.
Diệp Hạo cười tủm tỉm đáp lời.
Vương gia gia chủ gằng từng câu từng chữ.
- Cho nên, mong Uyển Thanh cháu đừng tham gia vào chuyện này.
Đây cũng là thông điệp ông ấy muốn gửi đến những người quen biết Diệp Hạo, thực ra, nếu không phải Chu Uyển Thanh lên tiếng, ông ta đã sớm cho người đó ăn một cái tát rồi.
Chu Uyển Thanh thở dài một hơi.
- Diệp Hạo có ân với cháu.
Chu Uyển Thanh tiến lên một bước nói.
- Mong chú Vương niệm tình giao hữu giữa hai nhà chúng ta mà tạm tha thứ cho Diệp Hạo lần này được không?
Vương gia chủ khẽ ngây người.
Ông ta không ngờ Chu Uyển Thanh cố gắng bảo vệ Diệp Hạo như thế, thậm chí còn lấy lý do giao tình giữa hai nhà ra.
- Bây giờ cút cho tôi, cút xa chút.
Gia chủ Vương gia trầm ngâm một chút, phẫn nộ quát.
Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.
- Ông chắc chắn bảo tôi cút?
Lời Diệp Hạo khiến mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn.
Cậu ta có ý gì đây?
Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu câu này của Diệp Hạo có dụng ý gì.
Vương Nghiễm Nhiêu được hai tên vệ sĩ dìu đỡ, toàn thân ướt nhẹp đi vào hội trường.
- Nghiễm Nhiêu, xảy ra chuyện gì thế?
Vương gia chủ thấy cảnh này, trầm giọng hỏi.
Vương Nghiễm Nhiêu liếc mắt nhìn thấy Diệp Hạo đang đứng trên đài điều khiển chương trình:
- Tao muốn giết mày.
Hai vệ sĩ vội vàng ngăn cản Vương Nghiễm Nhiêu lại.
- Công tử, người này không đơn giản.
- Chúng ta không phải đối thủ của anh ta.
Hai vệ sĩ nói vậy làm Vương Nghiễm Nhiêu tỉnh táo lại.
- Nghiễm Nhiêu.
Lúc này Vương gia chủ hỏi lần nữa.
- Cha, hắn ta ném con vào biển đó!
Lời Vương Nghiễm Nhiêu nói khiến tất cả mọi người có mặt trong hội trường đột nhiên cứng đờ.
Tên nhóc này cũng trâu bò quá rồi!