Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 173 : Cao Thủ Tiên Thiên
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ai cũng không ngờ Diệp Hạo trâu bò đến thế.
Phải biết rằng Vương Nghiễm Nhiêu thuộc dòng đích tôn Vương gia đó!
Sao cậu ta lại dám làm như vậy?
Vương gia chủ nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trong mắt lộ ra sát khí:
- Cậu đáng chết.
- Ông không có tư cách quyết định sống chết của tôi đâu.
Diệp Hạo nói xong nhấc chân đi đến chỗ Vương gia chủ.
Xoạt!
Vệ sĩ bên cạnh Vương gia chủ, Vương Văn Lệ đứng dậy, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói:
- Dừng lại!
- Cút.
Sau khi Diệp Hạo nói một chữ, đối phương như bị sét đánh, miệng phun ra máu tươi ngã ra sau.
- Chuyện này… tình huống gì thế này?
Vương gia chủ mở to hai mắt hốt hoảng lên tiếng, ông ta biết rõ Vương Văn Lệ là cao thủ cấp Bát Tinh, một tồn tài có thể cùng lúc địch cả ngàn người.
Nhưng Diệp Hạo chỉ thốt lên một chữ, người mạnh nhất bên mình đã phun máu tươi?
Tuy không hiểu, nhưng trên mặt Vương Văn Lệ hiện lên vẻ bất an.
- Nhân viên bảo vệ du thuyền đâu rồi?
Vương Phu nhân thấy cảnh này khàn giọng kêu lên.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Mười nhân viên bảo vệ xông tới định bắt Diệp Hạo.
- Người nào tới trước - - giết không tha.
Hơn mười bảo vệ chỉ cảm thấy như có cái chùy thật nặng gõ vào trái tim bọn họ, cả đám kêu lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, vô lực tê liệt ngã xuống đất.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi tản ra bốn phía.
Lúc này Diệp Hạo mới đi tới trước mặt Vương Văn Lệ.
- Tuy ông không thể quyết định sống chết của tôi, nhưng tôi có thể đó.
Rõ ràng trên người Diệp Hạo không tỏa ra bất kỳ uy thế cường hãn gì, nhưng toàn thân Vương Văn Lệ thậm chí Linh Hồn ông ta đều đang run rẩy, giống như trước mắt mình là một ngọn núi, cao cao tại thượng, không thể nào chống đối.
- Gia chủ, người này là cường giả Tiên Thiên a.
Chẳng lẽ Diệp Hạo - -?
- Tôi chuẩn bị thành lập một viện điều dưỡng ở Ma Đô.
Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Minh Nguyệt.
- Mà cô sẽ trở thành người phụ trách viện điều dưỡng này.
- Viện điều dưỡng gì?
- Ở viện điều dưỡng của tôi, ngoại trừ có thể tăng cường sức sức khỏe thân thể ra, còn có thể gia tăng tuổi thọ.
- Cái gì?
Minh Nguyệt hoảng sợ thốt lên lần nữa.
- Cô cũng hiểu điều này đại biểu cho cái gì chứ?
- Nếu thật sự như lời anh nói, viện điều dưỡng này chắc chắn sẽ bùng nổ.
Minh Nguyệt trầm giọng nói:
- Chỉ là - -?
- Chỉ là cái gì - -?
- Nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Ma Đô này, muốn xây một viện điều dưỡng sẽ rất khó và rất tốn kém.
- Đưa số tài khoản ngân hàng của cô cho tôi.
Minh Nguyệt lấy ví ra đưa thẻ ngân hàng cho hắn.
Diệp Hạo nhìn lướt qua một chút rồi lấy di động ra, bấm bấm ấn ấn gì đó.
Một lát sau, Minh Nguyệt nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng.
- 10 - - 10 - - triệu.
Minh Nguyệt thấy con số, hoảng sợ không nói nên lời.
- Đây chỉ là tiền dùng cho giai đoạn mở đầu, sau đó tôi sẽ tiếp tục đầu tư cho cô.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Anh tin tưởng tôi như vậy?
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi Diệp Hạo.
- Chẳng lẽ cô không đáng tin?
Diệp Hạo cười hỏi ngược lại.
- Tôi tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.
Giọng nói của Minh Nguyệt kiên định hứa hẹn.
Diệp Hạo cười, lấy một hộp gấm trong túi ra đưa cho cô.
- Cái này tặng cho cô.
Sau khi Minh Nguyệt mở ra, cô thấy một sợi dây chuyền thủy tinh rất tinh xảo.
Khuôn mặt cô không khỏi đỏ lên.
Trong lúc nhất thời cô không biết nên nhận hay từ chối.