Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 174 : Chấp Pháp Đường
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo thấy bộ dạng Minh Nguyệt do dự đã cô nàng hiểu lầm ý mình rồi.
- Tôi đưa cô dây chuyền này chỉ vì đảm bảo an toàn của cô thôi.
“A.”
- Cô cầm dây chuyền trong tay đi.
Minh Nguyệt không hiểu ý của Diệp Hạo, nhưng cô vẫn làm theo lời Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo cầm gạt tàn trên mặt bàn lên đập lên đầu Minh Nguyệt.
Cả Minh Nguyệt và cha mẹ cô đều kêu ra tiếng, ai cũng không ngờ Diệp Hạo đột nhiên lại có hành động này?
Nhưng cảnh sau đó làm ba người khiếp sợ. Bởi vì ngay lúc gạt tàn sắp chạm vào đầu Minh Nguyệt, dây chuyền tỏa ra ánh sáng nhu hòa sau đó bao vây cô ấy vào trong, còn gạt tàn bị ngăn bên ngoài vòng sáng.
Diệp Hạo đặt gạt tàn xuống.
- Bây giờ cô hiểu rõ giá trị của sợi dây chuyền rồi chứ?
- Cái này - - cái này cũng quá thần kỳ đi?
- Cô còn chưa thấy chuyện thần kỳ hơn thế này đâu.
Diệp Hạo cười cười.
- Cô phải luôn mang dây chuyền bên người, biết chưa?
- Ừm.
- Còn nữa, sở dĩ tôi giúp cô không phải vì thích cô, tôi cảm thấy cô là người phụ nữ có trí tuệ hơn người, nếu mất đi thì cuộc đời này sẽ tổn thất vô cùng to lớn.
Diệp Hạo nghiêm túc nói với Minh Nguyệt, mà ai tin nổi cái lý do nhảm nhỉ này của Diệp Hạo chứ.
Nhưng Minh Nguyệt lại tin lời hắn.
- Còn nữa, không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Diệp Hạo trầm giọng dặn dò.
- Sẽ không!
- Diệp Hạo, cha mẹ tôi đều không có công việc, tôi có thể để bọn họ - -
- Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích công ty, cô xem rồi xử lý là được.
Diệp Hạo nói đến đây đưa cho Minh Nguyệt một tấm danh thiếp.
- Chắc chắn trong quá trình cô thao tác sẽ gặp không ít phiền phức, nếu thấy phiền thì tìm người này, với năng lực của ông ấy, rất ít người ở Ma Đô làm khó được ông.
Trương Kình Tùng!
Minh Nguyệt nhìn tấm danh thiếp rồi nghiêm túc gật đầu.
Trung niên hăm dọa một tiếng rồi xoay người rời đi.
Diệp Hạo nhìn cha con Vương gia đang chú ý quan sát chuyện bên này.
- Vương gia các ông muốn tự tìm đường chết!
Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, bọn họ không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.
Thiều Hoa lại ngăn cản trưởng lão Chấp Pháp Đường của cục Võ Đạo.
- Cậu đúng là chuyên gây phiền phức!
Thiều Hoa trừng Diệp Hạo một cái, tức giận nói.
- Bây giờ đi theo tôi đến cục Võ Đạo.
Diệp Hạo nói với Minh Nguyệt bên cạnh.
- Bây giờ cô đi tìm người trên danh thiếp tôi đưa cô đi.
- Ừm.
Vẻ mặt Minh Nguyệt lo lắng hỏi:
- Anh có sao hay không?
- Sẽ không, có người này ở đây, không ai có thể làm gì tôi đâu!
Diệp Hạo cười, đi vào trong xe Thiều Hoa.
Nói thật, Diệp Hạo cũng không lo lắng cho lắm, bởi vì không chắc chắn Diệp Hạo có chuyện, cha con Vương gia sẽ không dám động vào Minh Nguyệt đâu!
Diệp Hạo vừa theo Thiều Hoa tới cửa cục Võ Đạo, nhưng thấy sắc mặt đội viên cục Võ Đạo hơi khác thường.
- Đội trưởng, đường chủ Âu Dương đang trong văn phòng cô đó!
Đan Lôi nhỏ giọng nói.
Thiều Hoa nghe vậy muốn mang Diệp Hạo rời khỏi nơi này.
Bên ngoài Thiều Hoa nói một cách thoải mái, nhưng thực tế cô không sợ Âu Dương Hoa sao được!
Người này là một trong những người cấp cao nhất trong cục Võ Đạo.
Một trong những cao thủ đứng đầu, cao thủ Phiên Hải cảnh đó!
Ngay lúc Thiều Hoa vừa định quay người rời đi, một lực lượng cường hãn bắt giữ cô lại, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên trong đại sảnh.
- Diệp Hạo, chúng ta nói chuyện đi!
Diệp Hạo mỉm cười, thả người nhảy lên vào văn phòng Thiều Hoa.
Diệp Hạo liếc mắt một cái đã thấy một ông cụ tóc trắng bạc phơ, đôi mắt có thần đang ngồi nhìn mình.
Sau khi Diệp Hạo đi vào phòng liền đóng cửa lại.
- Chuyện gì?
- Nói chuyện cậu uy hiếp muốn xóa Vương gia trên du thuyền chứ chuyện gì!