Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 180 : Cứu Mạng

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Bồng Lai Hội Sở…



Trương Kình Tùng nhìn vẻ mặt sốt ruột Minh Nguyệt khẽ an ủi.



- Tôi đã vận dụng tất cả quan hệ, cảnh sát hiện tại đang toàn lực tìm kiếm.



Trương Kình Tùng lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này cũng bị kinh diễm trước sắc đẹp của cô, ông ta vô ý thức xem Minh Nguyệt như bà chủ mà dùng lễ đối đãi.



Một lát sau, Diệp Hạo mở cửa đi vào



- Minh Nguyệt.



Minh Nguyệt thấy Diệp Hạo đến, vội vàng chạy ra nghênh đón.



- Diệp Hạo.



- Cha mẹ cô mất tích ở đâu?



Diệp Hạo vội vàng hỏi.



- Trước siêu thị Quang Thải.



Minh Nguyệt vội trả lời.



- Chúng ta đi nhanh đến đó nào!



Diệp Hạo trầm giọng nói.



- Ừm.



Minh Nguyệt gật đầu.



Trong lòng Minh Nguyệt hiện giờ đang rối bời mà không chú ý đến việc Trương Kình Tùng dạng này dĩ nhiên tự thân lái xe chở bọn họ đi.



Đến trước cửa siêu thị Quang Thải, Diệp Hạo lặng yên phát động Thiên lý truy tung chi thuật.



Chốc lát sau đó, trong mắt hắn loáng thoáng thấy được một tung tích vô hình.



- Đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái.



Diệp Hạo ra lệnh.



Trong mắt Trương Kình Tùng lộ ra tia dị sắc, ông ta đã sớm biết rõ Diệp Hạo thần thông quảng đại.



Minh Nguyệt lại kinh ngạc hỏi.



- Cậu…?



- Tôi từng học qua thuật Truy Tung.



Diệp Hạo thuận miệng trả lời.



Truy Tung Thuật làm sao có thể có khủng bố như vậy, nhưng ai bảo Minh Nguyệt không hiểu làm chi?



- Giao lộ phía trước rẽ phải.



- Chạy lên cầu!
- Vậy ông thấy tôi nên làm thế nào?



- Báo cảnh sát.



- Lấy tiếng tăm Vương gia ở Ma Đô, ngươi có tin không đến 30 phút hắn sẽ được thả ra, sau đó tiếp tục ức hiếp những người lương thiện sao?



- Vị thí chủ này, cậu quá cực đoan rồi!



- Có một chuyện tôi đến giờ vẫn không hiểu, xin đại sư chỉ rõ!



- Cậu cứ hỏi.



- Tại sao Đường Tăng tốt như thế mà còn cần trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới có thể thành Phật, nhưng đám người xấu không chuyện ác nào không làm chỉ cần bỏ xuống đồ đao đã có thể lập địa thành Phật?



- Đây chính là nhân quả đời trước.



- Vậy, tất cả mọi chuyện đã được chú định, vậy vì sao ngày còn tu tâm thiền định quyết ngày thành Phật?



Diệp Hạo nhìn chằm chằm Nghiễm Đức đại sự, âm thanh lạnh lùng hỏi.



- Thí chủ, theo lý luận này của cậu, tôi không còn lời nào để nói!



Thần sắc Nghiễm Đức nhìn Diệp Hạo dần trở nên lạnh lùng.



- Cậu nên biết rõ ta Phật Gia cũng có Phật Nộ Kim Cương.



- Tôi mặc kệ Phật Nộ hay không, tôi chỉ biết chuyện này ông không có tư cách nhúng tay vào!



Diệp Hạo không nhìn Nghiễm Đức đại sư nữa, con mắt chuyển qua người bên cạnh ông.



- Vương Văn Lệ, chúng ta hiện tại nên hảo hảo nói chuyện, nhỉ?



Vương Văn Lệ thấy Diệp Hạo đang từng bước đến gần mình, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng.



- Đại Sư.



- Nghiễm Đức Đại Sư.



- Cứu mạng cứu mạng a.



Vương Văn Lệ không ngừng cầu cứu, nhưng Nghiễm Đức Đại Sư không có đáp lại.



- Chuyện này…cái này.



- Ông không cần gọi nữa.



Diệp Hạo thản nhiên lên tiếng.



- Ông ấy đã tôi giam cầm rồi!



- Tại sao Vương gia các ông cứ động vào tôi hết lần này tới lần khác thế?



- Diệp Hạo, cậu cũng đã không còn thân phận trong Võ Đạo Cục, nếu cậu dám động đến tôi, Võ Đạo Cục khẳng định sẽ bắt không tha cho cậu.



Vương Văn Lệ cuống quít nói ra.



- Ai nói ông biết tôi không còn là người của Võ Đạo Cục nữa?



- Vương gia chúng ta dễ dàng biết được những tin tức dạng này đấy?



- Có đúng không?



Diệp Hạo cười như không cười nhìn Vương Văn Lệ.