Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 181 : Hai Trường Giao Lưu

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Trong lòng Vương Văn Lệ trầm xuống.



- Ông không ngại nhìn xem cái này!



Diệp Hạo nói xong đưa cho Vương Văn Lệ một tờ giấy chứng nhận.



Lúc Vương Văn Lệ mở giấy chứng nhận ra, thấy trên đó ghi rõ ràng bốn chữ lớn Đại Quan Nhất Phẩm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.



Phải biết cho dù Thủ Tướng cũng chỉ có cấp bậc như thế mà thôi.



- Cậu.



Vương Văn Lệ trợn trừng hai mắt, không dám tin tưởng.



- Ông giờ còn cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì khi giết ông không?



Diệp Hạo thản nhiên nhìn Vương Văn Lệ nói.



- Sao cậu có đãi ngộ cấp bậc này được?



- Bộ ông thấy tôi làm giả giấy chứng nhận này à?



Không có người nào dám làm giả mấy thứ này đâu! Có thể liên lụy cả nhà già trẻ lớn bé đó, đây là một trong số ít tội có liên lụy đến người nhà trong luật pháp Trung Hoa hiện giờ.



- Xin cho Vương gia tôi một con đường sống.



Vương Văn Lệ cầu khẩn van xin Diệp Hạo.



- Nếu tôi vào thế yếu cầu ông tha thứ, ông sẽ bỏ qua chứ?



Diệp Hạo vừa dứt lời, đầu ngón tay xuất hiện một sợi hỏa diễm, hỏa diễm rất nhanh sau bao phủ và thiêu Vương Văn Lệ thành tro tàn.



Mà lúc này Diệp Hạo mới thu hồi Thần Niệm để Nghiễm Đức Đại Sư khôi phục tự do.



Khi ông thấy một bãi tro tàn trên mặt đất, chỉ đành thở dài một hơi.



- A Di Đà Phật.



- Quần áo bên ngoài nhưng vẫn không thể che giấu được nội tâm đen tối của ông.



Diệp Hạo nhìn thoáng qua Nghiễm Đức nói.



- Cậu có ý gì?



Nghiễm Đức nổi giận quát.



- Ta kính nể các khổ hành tăng chân chính chứ không phải người mua danh chuộc tiếng như ông.



Diệp Hạo cười lạnh quát.



- Còn dám đứng trước mặt tôi làm trò lão soi vẫy đuôi, có tin tôi lột sạch đồ của ông rồi ném ông ra Quảng Trường Thiên Nam Môn không?



- Cậu…



Nghiễm Đức chung quy vẫn không dám hó hé.



- Hừ.



Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, đằng không phiêu nhiên mà đi.



Nghiễm Đức nhìn thấy Diệp Hạo có thể ngự không mà đi, trong mắt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.



- Cái này… tu vi của người này sợ rằng đã đến Hám Sơn Cảnh.
Trên mặt Hứa Manh Manh lộ vẻ khó xử, nhưng chợt nở nụ cười/



- Anh có nghe qua một câu nói?



- Câu gì?



- Chưa từng trốn học đại học, cuộc sống đại học sẽ không mỹ mãn.



- Tôi khó khăn lắm mới đến trường một lần mà giờ rủ tôi đi trốn?



Diệp Hạo dỡ khóc dỡ cười nói.



- Vậy khi nào anh mới rảnh đây?



- Giữa trưa đi a.



- Vậy cũng được, trưa nay tôi mời anh ăn cơm.



- Đến lúc đó nói.



Diệp Hạo nói xong quay người vào lớp.



Thời điểm Lãnh Tuyết thấy Diệp Hạo trong lớp hơi ngẩn người.



Cô không nghĩ đến hôm nay ông thần này đến lớp!



Sau khi xong tiết một, Lãnh Tuyết đánh mắt ra hiệu Diệp Hạo ra ngoài cùng với mình.



- Cô chủ nhiệm thân mến, lâu ngày không gặp càng đẹp ra nha!



Diệp Hạo cười nói.



- Vương gia phụ tử có phải chết trong tay cậu?



- Cô cảm thấy khả năng sao?



- Cô cũng thấy không có khả năng lắm!



Lãnh Tuyết trầm giọng nói.



- Nhưng rất nhiều người đều nói chuyện này do em làm.



- Đây là bịa đặt.



Diệp Hạo mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp lời.



- Đúng vậy rồi, tất cả chỉ là bịa đặt, đừng nói việc cậu đã không còn là thành viên của Cục Võ Đạo, mà dù giờ cậu vẫn còn phụ thuộc Cục Võ Đạo cũng không có khả năng giết hai người họ.



Lãnh Tuyết lo lắng nói tiếp.



- Cô cảm thấy họ bịa ra những chuyện này để ép cục Võ Đạo giao em ra.



- Sẽ không đâu!



Diệp Hạo cười đáp.



- Em giờ vẫn còn cười được.



Lãnh Tuyết tức giận.



- Chẳng lẽ em nên khóc?



Diệp Hạo nói tiếp.



- Cô thân cận với em như vậy không sợ ảnh hưởng đến Lãnh giả à?



- Em thấy cô là hạng người như thế sao?



- Thế nhưng hiện thực cuối cùng sẽ khiến cô trở thành một người khác cho dù cô có muốn hay không!