Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 221 : Bởi Vì Tịch Mịch
Ngày đăng: 15:48 30/04/20
Bởi Vì Tịch Mịch
- -----------------------------
Thần sắc trên mặt Tiếu Lão Thực trong nháy mắt cứng lại.
Diệp Hạo có xúc động đến thổ quyết.
Tiểu muội này cũng quá ti tiện rồi!
Vẻ mặt Tiếu Lão Thực đắng chát càng sâu, cu cậu giống như bị hòn đá lớn đập trúng, lão đão chậm rãi rời đi.
- Chậm đã, sữ sinh kia lần nữa kêu lên.
Tiếu Lão Thực dừng lại, quay người nhìn qua nữ sinh.
- Tại sao anh không hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái anh không?
- Em – em có đồng ý làm bạn gái anh không?
Trái tim Tiếu Lão Thực nhảy lên kịch liệt.
Chẳng lẽ trước đó cô ta chỉ khảo nghiệm hắn?
Tiểu Hoa nói ra những lời như vậy đủ chứng minh cô nàng có ý với mình.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiếu Lão Thực hưng phấn hẳn lên.
Đêm nay không chừng có thề từ bỏ kiếp trai tân rồi?
- Không đồng ý.
Tiểu Hoa ngọt ngào nói.
Tiếu Lão Thực lúc này mới tỉnh mộng.
Lòng tự tôn trỗi dậy, cậu vội xoay người rời đi, nhưng khi hắn vừa mới đi vài bước giọng Tiểu Hoa lại vang lên.
- Đồ ngốc, anh cũng không hỏi lời nói nãy giờ của người ta có gạt anh không à?
Cái gì?
Tiếu Lão Thực giật mình.
Tiểu Hoa gọi hắn là gì? “ Đồ ngốc”
Xưng hô thân mật cỡ nào chứ!
Tiểu Hoa nếu không có ý đối với hắn không, sao sẽ gọi hắn là đồ ngốc đây?
Tiếu Lão Thực quay người lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Hoa hỏi thêm câu nữa:
- Những lời em nói trước kia đều đang gạt anh phải không?
- Không có a.
Tiều Hoa trừng mắt nhìn trả lời.
Tiếu Lão Thực như bị sét đánh lần nữa.
Lúc này, nếu cậu không biết Tiểu Hoa đang đùa giỡn mình, không bằng đập đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
- Tại sao tìm cô ấy?
Diệp Hạo nhìn cô gái cách đó không xa nói.
Hồng y nữ tử ý thức được vị trước mặt này không dễ trêu chọc, lúc cô gái muốn rời đi thì lại phát hiện toàn thân đều bị giam cầm.
- Muốn chạy, hỏi qua tôi chưa?
Diệp Hạo hừ lạnh quát.
Thanh âm Diệp Họa xen lẫn sóng âm lực lượng, khiến ma nữ kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
- Nữ Quỷ hả?
Trương Lan tựa hồ ý thức được cái gì, cô kinh nghi bất định nhìn qua bốn phía.
- Diệp Hạo, tại sao tôi không nhìn thấy?
- Bởi vì cô chưa mở Âm Dương Nhãn.
- Cậu đã mở Âm Dương Nhãn rồi à?
- Cậu không thấy sợ hả?
- Có cái gì mà phải sợ chứ!
Hai tai Diệp Hạo bắt pháp quyết rồi nhẹ nhàng xẹt qua hai con mắt của Trương Lan, theo Kim Quang lóe lên, khi Trương Lan mở hai mắt ra đã cảm thấy Thế Giới trước mắt tựa hồ có chút khác biệt, nhưng đến cùng có khác biết cái gì, cô lại không nói ra được.
Bất quá lúc cô nhìn thấy hồng y nữ tử tê liệt ngả trên đất, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
- Hồng Y Nữ Quỷ này đạo hạnh rất cao, trừ phi cô đạt đến Tiên Thiên chi cảnh, nếu không không phải đối thủ của nàng.
Diệp Hạo nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Hộ Thân Phù tôi cho cô đâu?
- Lúc nãy thay quần áo vội quá nên tôi quên mang theo.
Trương Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Cô, bó tay mà!
Diệp Hạo cũng không trách móc gì cô, mà nói tiếp.
- Đưa cánh tay tôi xem nào.
- Làm cái gì?
- Vì dự phòng cô lại quên mang theo Hộ Thân Phù, cho nên tôi sẽ khắc lên tay cô một cái nữa.
Diệp Hạo vừa nói vừa cắn nát ngóny, vẽ lên cánh tay Trương Lan một cái Hộ Thân Phù khác.
Trương Lan nhìn cánh tay mình, chần chờ một chút vẫn hỏi.
- Nếu tắm rửa sạch sẽ chẳng phải tẩy hết sạch sao?
- Hộ Thân Phù này ẩn tàng trong xương cốt, nếu mà cô có thể rửa được mới hay đó.
Diệp Hạo nói xong, bàn tay nhẹ nhàng ấn dọc theo cánh tay Trương Lan, Trương Lan lúc này mới thấy dòng máu tươi hóa thành Hộ Thân Phù rồi từ từ biến mất không thấy đâu nữa.