Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 222 : Không Thể Địch Nổi

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Không Thể Địch Nổi



- ---------------------------------



- Thật thần kỳ.



- Đồ vật thần kỳ còn rất nhiều.



- Đến cảnh giới Tiên Thiên có thể nắm giữ năng lực thần kỳ như vậy sao?



- Chờ đến khi cô đạt đến cảnh giới Tiên Thiên sẽ biết.



- Tôi sẽ cố gắng đạt đến.



- Tại sao cô lại tự tin như vậy?



Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Trương Lan một cái.



- Thiều Hoa đã cho tôi một viên Linh Đan và một viên Linh Thạch.



Trương Lan cẩn thận nhìn bốn phía hạ giọng nói nhỏ.



- Cho tôi xem chút nào.



- Tôi không có mang theo.



- Vậy lát nữa tôi sẽ cho cô hai viên Linh Đan cùng hai viên Linh Thạch.



- Anh cũng có?



- Nói thừa, không có thì nói làm gì?



- Sao anh không giữ cho mình dùng đi.



- Thiều Hoa đã không cần, cô nghĩ tôi chúng à?



Nghe sau lời Diệp Hạo nói, Trương Lan chỉ biết câm nín.



- Thiều Hoa là cấp trên của anh hả?



- Sao cơ?



- Tu vi Thiều Hoa cao hơn anh phải không?



- Để tôi tiết lộ cho cô một bí mật.



Diệp Hạo thấp giọng nói nhỏ.



- Gì thế?



Trương Lan tò mò lại.



- Kỳ thật tôi mới là cấp trên của Thiều Hoa.



- A?



- Hơn nữa, dù có 100 Thiều Hoa cũng chả đụng được tới góc áo của tôi nữa là.



Trương Lan không khỏi cười ha ha một trận.



- Cô lại không tin?



Diệp Hạo ảo não nói.



- Có quỷ mới tin.



Trương Lan làm sao mà tin được.



Không nói đến chuyện này nữa, hai người cùng nhau nhìn về phía Nữ Quỷ áo đỏ.




Hồng y nử tử khổ sỡ khuyên nhủ.



- Tôi tự tìm cái chết thì liên quan gì đến cô?



Diệp Hạo lườm ả một cái.



- Tôi.



Không lẽ bây giờ lại nói do thằng chết bầm ngươi vác ta đến đây, đến lúc đó Quỷ Bà Bà lại giận cá chém thớt luôn ta thì sao?



Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới minh bạch việc vì sao Nữ quỷ lo lắng cho mình.



- Cô mà cũng sợ chết?



- Tôi làm sao giống một kẻ không sợ chết như anh được.



- Tới rồi!



Sắp đến Động Phủ của Quỷ Bà Bà, Diệp Hạo phái một phân thân tiến về phía trước.



Đi chừng một phút, một âm thanh thảm thiết vang lên.



Diệp Hạo không khỏi biến sắc.



Phải biết Phân Thân của hắn có sức mạnh tương đương với năm thành bản thể.



Thế nhưng trước mặt Quỷ Bà Bà không khiên trì nổi một chiêu.



Diệp Hạo quyết định đánh bài chuồn.



- Chạy à, để xem người chạy đi đâu?



Một âm thanh trầm thấp vang lên, một lão bà bà mặc áo đen xuất hiện giữa không trung, hai con mắt đỏ như máu khóa chặt Diệp Hạo.



Lúc này Diệp Hạo như con cá nằm trên thớt.



Sưu!



Thân hình lão bà bà như thiểm điện trong khoảnh khắc xuất hiện phía trên Diệp Hạo.



Diệp Hạo khổ không thể nói ra.



Quỷ Bà Bà mang lại cho Diệp Hạo một cảm giác không thể nào kháng cự.



Cường đại không thể tưởng tượng nỗi.



- Nhóc con, mi chạy đi đâu?



Quải trượng trong tay Quỷ bà Bà vung xuống đầu Diệp Hạo, mà cùng lúc đó một làn sương đen kịt xuất hiện.



Cùng lúc đó, trên người Diệp Hạo xuất hiện thêm một đạo thân ảnh.



Thân ảnh chém ra một nhát Thần Kiếm Quyết về phía đối phương.



Đối mặt với Kiếm Mang Chí Thần Chí Thánh, Quỷ Bà Bà không một chút biến hóa, mụ hừ lạnh một tiếng, một đạo sóng âm tỏa ra chấn vỡ Kiếm Mang.



Sắc mặt Diệp Hạo lúc này hoàn toàn thay đổi.



Mụ ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn nữa.



Hiện tại Diệp Hạo còn phải đối mặt với công kích lôi đình của mụ.



Ngăn cản thế nào bây giờ?



Diệp Hạo đang chờ thời cơ sử dụng đạo Kiếm Phù của thanh niên áo trắng trong động phủ dưới biển lúc trước, thì đúng lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh yêu kiều.



- Quỷ Bà Bà người của ta mà mụ cũng dám động vào? Mụ chán sống rồi hả?