Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 227 : Khiêu Chiến Cờ Vây

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Khiêu Chiến Cờ Vây



- ---------------------------------



Đối mặt với lời khiêu chiến của Ko Mitsuru, những Đại sư cờ vây Trung Quốc nhao nhao muốn cho hắn ta một trận giáo huấn thật sâu sắc.



Nhưng cũng có một số Đại sư vẫn giữ nguyên ý kiến.



Nếu Ko Mitsuru không có phần nắm chắc, sao lại thể làm chuyện rùm ben không hợp lý như thế này.



Phía sau Ko Mitsuru có một đội ngũ chính trị chống lưng a.



- Ko Mitsuru chuẩn bị vì J quốc diễn võ dương oai đến toàn thế giới.



- Nếu Ko Mitsuru khiêu chiến thành công, hắn ta sẽ nắm được quyền chủ động đối với dư luận.



- Kì thật tôi cũng muốn biết quốc gia chúng ta nhiều năm như vậy đã làm cái gì a?



- Sao lại không có tiếng nói gì hết trên thế giới không biết.



- Nếu không, tết đoan ngọ năm ngoái đã không bị đám bổng tử kia đè đầu cưỡi cổ rồi.



Diệp Hạo nghe được tin tức này cũng giật mình.



- Diệp Hạo, cậu biết chơi cờ vây không?



Viên Cao Tinh đụng Diệp Hạo một cái hỏi.



- Biết một chút.



Diệp Hạo cười đáp.



- Cậu sẽ nghĩ Diệp Hạo cũng tinh thông cờ vây à?



Trịnh Tiểu Long nói với Viên Cao Tinh.



- Một phần vạn tinh thông thì sao?



Viên Cao Tinh hỏi ngược lại.



- Diệp Hạo, cậu cứ nói thật đi.



Đối mặt với câu hỏi của Viên Cao Tinh, Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu trả lời:



- Tôi chỉ mới học chơi cờ vật được một hai tháng nay thôi.



- Tôi nói rồi cậu còn không tin.



Vừa nói đến đây, điện thoại của Trịnh Tiểu Long rung lên, sau khi cu cậu bắt máy, trong mắt lộ ra tia kinh hỉ.



- Cao Tinh, cậu có tiền không?



- Không phải mới cho cậu mượn 500 sao?



- Xài hết rồi.



- Vậy thì không có nữa.



- Không có thật à?.



Trịnh Tiểu Long kêu lên:



- Cái này liên quan đến đại sự cả đời của anh em đấy.



- Tôi thật sự không còn dư cho cậu mượn nữa.



Viên Cao Tinh lắc đầu.



Trịnh Tiểu Long suy nghĩ một cái rồi nhìn qua Diệp Hạo, nói:



- Diệp đại gia, cho tôi mượn chút tiền đi.



- Mượn bao nhiêu?



- 500, không, 1000.




Trương Lan không theo đuổi được Diệp Hạo, Hứa Manh Manh Manh cũng vậy.



Trương Lan hẹn trước cổng trường.



Xa xa Diệp Hạo thấy một cô gái thanh tú động lòng người, cô mặc chiếc áo màu vàng nhạt, kèm theo khăn quàng cổ màu hồng, nhìn qua rất thu hút ánh mắt.



Nhưng ấn tượng nhất phải kể đến lỗ tai cô ấy, nó quá nổi bật đi.



Nói đúng hơn thì, lỗ tai cô vô cùng lớn.



Người bình thường thấy như vậy chắc chắn liền sẽ tự động chú ý đến lỗ tai của cô.



Nhưng dáng người cùng tướng mạo tuyệt đối được xưng tụng hiếm có khó tìm.



Cô không có sự kiều diễm của Trương Lan, nhưng cũng là một viên ngọc sáng.



Tiếu Lão Thực nhìn thấy nữ sinh này lần đầu tiên liền lộ ra vẻ vui mừng trong mắt.



- Trương Lan, là người này sao?



- Đúng vậy a.



- Cái này tôi thích.



Tiếu Lão Thực kích động nói ra.



Viên Cao Tinh nhìn thấy Tiếu Lão Thực muốn lao ra liền vội vàng kéo lại:



- Cậu là gì vậy?



- Tôi ra chào hỏi cô ấy.



- Cậu không sợ hù chết người ta à.



Viên Cao Tinh bất đắc dĩ nói:



- Phải thể hiện thân sĩ một chút, biết chưa?



- A, hiểu rồi.



Tiếu Lão Thực liên tục gật đầu.



Bốn người đi tới trước mặt nữ sinh, Trương Lan đang định giới thiệu ánh mắt nữ sinh rơi vào trên người Diệp Hạo.



- Diệp Hạo.



Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo, khóe miệng hơi hơi cong lên.



- Xin chào.



Diệp Hạo có chút lúng túng nói.



Cô bé này chào hỏi mình là cái gì.



Đây chẳng khác gì cho Tiếu Lão Thực ăn dấm sao.



- Anh có biết em vô cùng sùng bái anh hay không?



Thiếu nữ nói đến đây liền móc từ trong túi xách ra một quyển sổ xinh xắn.



- Anh có thể kí tên cho em không?



Diệp Hạo nhìn Trương Lan một cái.



- Có lẽ anh còn không biết anh bây giờ đã là nam thần của đại chúng rồi đó.



Trương Lan nhìn Diệp Hạo cười nói.



- Được thôi.



Diệp Hạo suy nghĩ một cái liền cầu lấy cây bút của Trương Lan kí tên mình vào cuốn sổ.



Bút như Long Xà, cứng cáp mạnh mẽ.