Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 228 : Diệp Hạo chung tình

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Diệp Hạo chung tình



- ---------------------------------



Đôi mắt Trương Lan sáng lên.



- Diệp Hạo, chữ anh đẹp thế.



Trương Lan kinh ngạc.



Diệp Hạo xấu hổ cười cười không đáp.



- Xong rồi.



Trí nhớ Diệp Hạo quá bá đạo.



Bất cứ cái gì hắn nhìn qua một lần sẽ rất khó quên.



Lúc nhàn rỗi, Diệp Hạo hay xem qua các loại thư pháp, bởi vậy hắn mới viết chữ đẹp như vậy.



Tiểu Linh như nhặt được vàng, nhanh chóng thu hồi NOTEBOOK. Sau đó cô nhìn chằm chằm Diệp Hạo.



- Trên mặt ca có gì sao mà nhìn chằm chằm? Ca biết ca đẹp mà!



Diệp Hạo yy cất lời.



- Nên để nữ sinh chúng em đánh giá, hihi.



Tiểu Linh cười khanh khách.



- Mặc dù trên mặt anh không có hoa, nhưng vẫn đẹp hơn hoa nhiều.



Tình huống không ổn a?



Viên Cao Tinh kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Lan.



Giới thiệu bạn gái cho Tiếu Lão Thực sao lại thành bộ dạng này rồi, cái này rõ ràng may áo cưới cho người khác.



- Tôi còn có việc.



Diệp Hạo cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, bởi vì Tiếu Lão Thực đang nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn thấy tình địch.



- Anh đi đâu?



- Tôi đi mua giày thể thao.



Diệp Hạo lấy cớ nói.



Ánh mắt Tiểu Linh sáng lên.



- Thật trùng hợp, em cũng muốn mua một đôi giày thể thao, không bằng chúng ta đi chung nhé.



- Cái này.



Diệp Hạo dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua Trương Lan.



Trương Lan cuối cùng cũng ý thức được Tiểu Linh chưa từng nghĩ sẽ làm quen với Tiếu Lão Thực.



Cô nàng chỉ muốn tiếp cận Diệp Hạo.



Bởi vậy, Trương Lan tiến lên vòng qua tay main rồi kéo lại.



- Cái này…Tiểu Linh, cô đi dạo với Lão Thực nhé, tôi đi với Diệp Hạo được rồi.



Trương Lan nói xong câu này, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Vương Chấn ra lệnh với thanh niên kia.



Người nọ không khỏi run rẩy, hắn không phải đối thủ của Vương Chấn?



Vương Chấn thấy cu cậu không tới, chạy đến cho đối phương ăn một bạc tai.



- DCMM, không nghe bố mày nói à?



Cu cậu kia lão đão sắp ngã, cảm giác như sắp ngất đi.



Vương Chấn lại không buông tha, tiếp tục quất cho tới khi cảm thấy mệt mới dừng lại.



Giám ngục sẽ không quản tới phạm nhân đánh nhau, huống hồ Vương chấn lại có bối cảnh.



- Canh chừng hắn.



Sau khi Giám ngục mở cửa sắt ra, Vương Chấn hưng phấn đi về phía khu vườn trong sân.



Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi nhìn lên bầu trời.



Ánh bình minh.



Trước kia, Vương Chấn không có cảm xúc.



Mà hiện tại, hắn thích nhất là nửa canh giờ lúc mặt trời mọc.



- Vương Chấn.



Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong tai Vương Chấn.



- Thằng nào?



Vương Chấn kinh nghi bất định nhìn về bốn phía.



- Mày không nhớ tao sao?



Sắc mặt Vương Chấn đại biến.



Hắn không tìm được người nói chuyện.



Chờ chút, thanh âm này sao mà quen thuộc quá.



Đột nhiên, Vương Chấn bừng tỉnh lại.



- Diệp Hạo.



- Là tao.



- Mày ở đâu?



Vương Chấn nhìn quanh bốn phía.



- Mày có nhớ lần nói chuyện lúc trước?



- Cái gì?



- Tao đã từng nói qua, mạng mày tao phải lấy.



Diệp Hạo vừa nói xong, Vương Chấn hoảng sợ phát hiện bản thân không thể khống chế được, tự động chạy tới hàng rào.



- Đừng mà.



Vương Chấn Hoảng sợ thét lên.