Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 316 : Đến Thật

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Đến Thật



- ---------------------------------



Diệp Hạo nói câu này đã tiết lộ một tin tức quan trọng.



Diệp Chí Quốc hơi suy nghĩ một chút đã hiểu được.



Trương Lan tuổi trẻ như vậy, sao có thể có quân hàm thiếu tướng được?



Điều này không hợp lẽ thường.



Nói cách khác, Trương Lan có cái gì đó đặc thù, mà những người đặc thù thì thường có quyền lợi đặc thù.



- Chuyện này do cậu làm hả?



Trương Lan đi đến trước mặt Đào Ba hỏi.



Hắn sắc mặt trắng bệch.



Từ trước tới giờ, Đào Ba đều cảm thấy mình là Tiểu Bá Vương ở đất Giang Nam này. Hắn đi đến đâu, cho dù quyền quý hay phú thương đều phải cho hắn mặt mũi, nhưng bây giờ, đối diện với Trương Lan lại cho tâm thần hắn sợ hãi.



Đào Ba há miệng run rẩy không nói nên lời.



- Tôi nói muốn một chân của cậu thì sẽ lấy một chân.



Trương Lan nói xong đá mạnh vào đầu gối của Đào Ba, một tiếng “rắc” thanh thúy vang lên hắn kêu gào thảm thiết ngồi ôm chân.



- Ồn ào.



Trương Lan đánh mạnh vào sau gáy của Đào Ba một cái, hắn đảo con mắt một vòng sau đó lăn ra mặt đất.



Lúc này, Trương Lan nhìn về Ninh Vũ đang đứng bên cạnh Đào Ba.



- Chuyện này do cậu chủ đạo phải không?



Toàn thân Ninh Vũ run lên.



Thân phận của hắn cao hơn Đào Ba nhiều, không vì cái khác chỉ cha hắn là nhân vật đứng thứ ba ở Giang Nam, cũng chính là Ninh Vượng vừa mới chạy tới.



- Trương Tướng Quân.



Ninh Vượng cuống quít tiến lên:



- Cô muốn gây xung đột với quân địa phương sao?



- Ông muốn hiểu thế nào cũng được.



Trương Lan nói xong, đá một cước lên đầu gối Ninh Vũ, vẻ mặt hắn lập tức kịch liệt đau đớn, toàn thân co lại.



A!



A!



Ninh Vũ ôm đầu gối không ngừng lăn lộn trên sàn.



Cảnh này làm cho mấy đệ tử quyền quý ở đây sợ chảy mồ hôi.




- Bệnh trĩ của tôi lại tái phát rồi.



Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại sáu người.



Trong đó bao gồm người lãnh đạo đứng đầu và người đứng thứ hai.



- Xung đột với quân địa phương luôn mẫn cảm, chuyện này tôi nghĩ hay thôi đi.



Lãnh đạo đứng thứ hai nói xong đứng dậy.



Ninh Vượng giật mình.



Hắn không nghĩ đến người này lại dứt khoát như vậy.



Vì vậy, ông ta nhìn ánh mắt cầu cứu về phía người đứng đầu ban lãnh đạo.



- Chuyện này các người tự mình xử lý đi.



Ông ta trầm mặt nói.



Đến khi vị đứng đầu này đứng dậy đi ra khỏi phòng, Ninh Vượng mới nhìn qua Đào Hành nói:



- Đào Hành, chuyện này ông thấy nên làm sao?



- Tôi cho dù không cần chức quan này cũng phải đòi lại công đạo cho con tôi.



Đào Hành trầm giọng nói.



- Nếu như vậy chúng ta đến quân đội Nam Kinh đi.



- Ừm.



Đào Hành cùng Ninh Vượng lái xe đi đến quân đội Nam Kinh.



Lãnh đạo quân đội sau khi hỏi rõ ý đồ của hai người đến đây, nói tất cả là do Ninh Vũ gieo gió gặt bão, đồng thời, quân đội còn đang định truy cứu trách nhiệm đám người này.



Đào Hành và Ninh Vượng trợn tròn mắt.



Bọn họ không nghĩ đến lại có kết quả này.



Hai người họ lập tức nghe ngóng những người quen mới biết được kết quả làm họ đổ mồ hôi lạnh.



- Tôi có thể nói cho hai người Trương Lan là người phân ngành đặt thù, đừng nói chỉ làm bị thương Ninh Vũ một cái chân, với hành vi của Ninh Vũ, cho dù giết hắn thì cô ta cũng không có chuyện gì.



- Làm sao có thể?



- Không có gì không thể cả, chuyện này dừng ở đây đi, tiếp tục truy cứu nữa đối với hai người không có chỗ tốt.



Ninh Vũ và Đào Hành thương lượng một chút đành quyết định dừng lại ở đây.



Nhưng khi họ về đến Giang Nam mới biết được, Ninh Vũ, Đào Hành đã bị người của quân đội bắt đi.



Lần này, hai người trợn tròn mắt.



Họ không nghĩ tới người của quân đội đến thật.