Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 323 : Quyên Tặng

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Quyên Tặng



- ---------------------------------



Diệp Chí Quốc trầm mặc không nói.



Quách Tú muốn ngăn cản nhưng trước mặt Đường Phiên Phiên cũng không tiện nói thêm.



Dù sao Quách Tú còn muốn quan tâm đến hình tượng mẹ vợ a.



Diệp Đống Chi đứng bên người Hàn Phong không ngừng rùng mình, Diệp Chí Quốc trầm mặc một hồi rồi thở dài một hơi.



- Vào đi.



Trên mặt Diệp Đống Chi lộ thần sắc kích động, chợt Diệp Chí Dân cùng Hứa Văn Mẫn đỡ ông đi đến trước mặt Diệp Chí Quốc.



Ba!



Diệp Chí Quốc giật mình.



Kì thật giờ khắc này người ngơ ngẩn đâu chỉ riêng Diệp Chí Quốc.



Ngay cả Diệp Hạo cũng không nghĩ rằng Diệp Đống Chi lại tự tát mình như vậy.



- Cái tát này là cha không làm tròn trách nhiệm của một người cha.



Diệp Đống Chi nói đến đây lại tát bản thân một cái nữa.



- Cái tát này là cha không làm tròn trách nhiệm của một người ông.



Ngay lúc Diệp Đống Chi chuẩn bị lại tát thêm một cái thì Diệp Chí Quốc ngăn cản.



- Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua đi.



- Chí Quốc…



Diệp Đống Chi hi vọng nhìn Diệp Chí Quốc nói.



- Con tha thứ cho cha sao?



- Tôi…



Diệp Chí Quốc há to miệng, hai từ tha thứ vẫn không thể nói ra lời.



- Tất cả đứng ngoài sân làm gì, vào đi, mọi người vào trong phòng ngồi đi.



Diệp Minh Nhạn đi lên giải phóng bầu không khí nặng nề, hòa nhã nói khẽ.



- Đi thôi.



Diệp Chí Quốc trầm trầm nói.



Sau khi đến phòng khách Diệp Chí Dân nhìn bốn phía một cái rồi kinh ngạc thốt lên.



- Chú hai, em sửa nhà chắc bỏ ra không ít tiền nhỉ.



- Hơn 100 vạn thôi.



Diệp Chí Quốc trả lời.



Trong mắt Hứa Văn Mẫn lộ ra tia ghen ghét.
Đường Phiên Phiên mơ hồ đã hiểu ra.



- Còn nữa, tiền tôi tự kiếm được, tôi muốn dùng thế nào là quyền của tôi!



Thanh âm Diệp Hạo hơi lạnh xuống.



- Ta không có ý này.



Hứa Văn Mẫn thấy Diệp Hạo chĩa đầu ngọn giáo vào bản thân, vội nói.



Tình cảnh trở nên càng xấu hổ hổ.



Ngay lúc này, Diệp Hạo lại đột ngột đứng lên, rồi đi đẩy phòng khách ra.



Mọi người nghi ngờ nhưng cũng đi theo Diệp Hạo ra ngoài, lúc này đã thấy một đội xe xa hoa.



- Một chiếc Lincoln phiên bản dài, ba chiếc Huyễn ảnh xa hoa, bốn chiếc Rolls-Royce.



Thời điểm Diệp Chính Mậu nhìn thấy dàn xe này thì kinh ngạc trợn mắt há mồm.



Có thể nói, cho dù dân nhà giàu trong nước cũng không có dàn xe kiểu này.



Sau khi đội xe dừng lại, một cô gái cao gầy dưới sự bảo vệ của hai bảo tiêu mặc đồ đen đi xuống.



Cô gái này ăn mặc cực kì xa hoa.



Toàn thân đều lộ ra khí chất ưu nhã.



- Hai người mang lễ vật mà tôi chuẩn bị ra.



Nữ tử này nhìn hai bảo tiêu bên cạnh nói.



- Tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ người an toàn.



Một bảo tiêu trầm giọng nói.



- Có hắn ở đây thì ai có thể làm tổn thương được tôi?



Nữ tử nhẹ nhàng cười nói.



- Được rồi, cứ dựa vào những điều tôi nói mà làm.



Hai bảo tiêu liếc nhau rồi quyết định nghe theo mệnh lệnh.



Nữ tử giẫm lên chiếc giày cao gót tinh tế, giống như một thiên nga trắng ưu nhã, lúc cô nhìn thấy Diệp Hạo, trên khuôn mặt lộ ra ý cười ngọt ngào.



- Tôi không mời mà tới, cậu có trách tôi không?



- Đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ lại nói như vậy có dối trá quá không?



Diệp Hạo nhìn thiếu nữ, cười nói.



- Nhưng thật sự, chúng ta cũng đã rất lâu không gặp mặt nhau rồi nhỉ?



- Cậu còn biết chúng ta đã lâu không gặp sao?



Thiếu nữ hừ lạnh nói.



- Lúc ăn tết cũng không gọi điện cho tôi mà.