Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 324 : Lam Thanh Thanh Đến
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Lam Thanh Thanh Đến
- ---------------------------------
Lam Thanh Thanh!
Con gái Đổ vương Macao.
Vị này không những tiếng tăm lừng lẫy ở Macao mà dù quốc tế cũng rất có tiếng.
Lam Thanh Thanh cao quý giống một tinh linh, chỉ khi đối mặt với Diệp Hạo, khuôn mặt cô mới lộ ra nụ cười say lòng người.
- Bận bịu quá nên quên mất.
- Thật không đấy?
Lam Thanh Thanh liếc Diệp Hạo một cái nói.
- Diệp Hạo, Lam Thanh Thanh đây sao?
Đúng lúc này, Đường Phiên Phiên tiến lên một bước đứng bên cạnh Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
Lam Thanh Thanh để ý đến cử chỉ thân mật của Đường Phiên Phiên cùng Diệp Hạo, trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng.
- Diệp Hạo, đây là…?
Lam Thanh Thanh hỏi.
- Đây là bạn gái của tôi, Đường Phiên Phiên.
Diệp Hạo cười giới thiệu nói.
- Tôi là tỷ tỷ của Diệp Hạo, Lam Thanh Thanh.
Lam Thanh Thanh cười giơ tay về phía Đường Phiên Phiên.
- Chào chị, tôi tên Đường Phiên Phiên.
- Lần này vội vàng đến nên tôi cũng không có chuẩn bị gì, đây là khối mã não tôi mua được trong một đấu giá hội.
Lam Thanh Thanh vừa nói vừa đưa cho Đường Phiên Phiên một cái hộp.
- Hi vọng cô có thể thích nó.
Đường Phiên Phiên nhận hộp quà nhẹ gật đầu nói.
- Cảm ơn.
Hứa Văn Mẫn nhìn hộp quà trong tay Đường Phiên Phiên, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.
Bởi vì do Lam Thanh Thanh đưa lễ gặp mặt, không thể là hàng bình thường được.
Không biết cô gái này có chuẩn bị lễ vật cho mình không đây.
Lúc này ánh mắt Lam Thanh Thanh rơi vào trên người Diệp Đống Chi, vị lão gia chắc là người đứng đầu trong gia đình a.
- Thanh Thanh, tôi giới thiệu cho cô một chút.
Lam Thanh Thanh ngẩn người.
- Lúc ấy cô cũng ở đó à?
- Đúng.
Lam Thanh Thanh đang định hỏi Đường Phiên Phiên đến vào lúc nào, Quách Tú đã hỏi.
Chuỗi Nam Hải Di Châu này bao nhiêu tiền thế?
- 666 vạn.
Theo thanh âm Đương Phiên Phiên rơi xuống, một nhà Hứa Văn Mẫn thốt lên kinh ngạc.
Hứa Văn Mẫn nhìn chuỗi trân châu trên cổ Quách Tú hận không thể chiếm cho riêng mình.
Hơn 600 vạn a!
- Hơn 600 vạn để mua một chuỗi trân châu có phải quá…?
Quách Tú cũng có vài xâu dây chuyền trân châu, nhưng giá tất cả đều không cao.
- Dì, dì nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện chuỗi trân châu này có một chút màu ngọc lưu ly, mà loại ngọc lưu ly ở trong trân châu rất hiếm, lại càng không cần phải nói 32 khỏa trong chuỗi trân châu này lớn hay nhỏ đều có màu sắc giống nhau như đúc, có thể nói chuỗi trân châu này độc nhất vô nhị.
Tầm mắt Đường Phiên Phiên đã sớm như dân chuyên nghiệp, không những thế lại còn năng lực xem qua không quên, nên những đồ vật này chỉ cần nhìn một lần cô đã có thể nhớ kĩ.
Mà cái này chính là năng lực của việc Tu Đạo.
Có thể nói Tu sĩ không có ai ngu ngốc.
- Thật sự có màu ngọc lưu ly nè.
Quách Tú quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó ngạc nhiên nói.
- Thanh Thanh, cháu có tâm rồi.
Quách Tú ban đầu cũng không có ý định nhận chuỗi trân châu này, nhưng trước đó Diệp Hạo nói đã cứu con bé hai lần, bởi vậy bà mới không từ chối nữa.
Nếu như bình thường, tiếp theo Lam Thanh Thanh sẽ tặng quà cho một nhà Diệp Đống Chi, trên thực tế trong cốp xe của cô còn chuẩn bị không ít lễ vật, Lam Thanh Thanh rầu rĩ không biết làm thế nào, Quách Tú lại quay sang nói với Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, Thanh Thanh khó lắm mới đến đây một chuyến, con và Phiên Phiên dẫn con bé tham quan một vòng đi.
Ánh mắt Lam Thanh Thanh lóe lên.
Lời nói này của Quách Tú có ý tứ rất rõ ràng.
Cô sao có thể cự tuyệt sự nâng đỡ này.
- Đúng rồi, Diệp Hạo, tôi có thể tham quan nhà cậu được không?
Lam Thanh Thanh cười một tiếng nói.
- Đi thôi, tôi dẫn cô đi.
Diệp Hạo cười nói ra.