Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 345 : Người Diệp Gia

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Người Diệp Gia



- ---------------------------------



Trương Nhược Hàm nghi ngờ nhìn hắc y thanh niên hỏi.



- Anh là?



- Tôi là một fan trung thành của cô.



Hắc y thanh niên nhếch miệng cười một tiếng trả lời.



Trương Nhược Hàm nhẹ gật đầu nói.



- Cảm ơn.



Thanh niên cũng không rời đi, mà ở lại nhìn Trương Nhược Hàm.



- Cô không mở ra xem bên trong có gì sao?



Trương Nhược Hàm đang chuẩn bị mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.



- Nếu không thì sao?



Trên mặt Trương Nhược Hàm tỏ ra vẻ vừa sợ vừa mừng, cô làm sao không nhận ra giọng nói đó chứ.



Xa xa nàng đã thấy thân ảnh của Diệp Hạo đang đi đến bên này.



- Ai vậy có chút quen.



- Diệp Hạo kìa.



- Diệp Đại Thần a.



- Diệp Hạo mà lại đến party sinh nhật của Trương Nhược Hàm?



- Tôi dám cam đoan ngày mai Trương Nhược Hàm lại được lên đầu báo, bởi vì bất luận cái tin tức gì dính đến Diệp Hạo đều được đưa lên đầu đề, ai bảo Fan hâm mộ của cậu ấy đã hơn tỷ người rồi làm chi.



- Vận khí Trương Nhược Hàm thực sự quá tốt rồi.



Bên trong giới show bitch đầy giả tạo này, bằng hữu chân chính rất ít.



Bới vậy, sự xuất hiện Diệp Hạo làm rất nhiều minh tinh cảm thấy không thoải mái.



Trên thực tế, bọn họ đều thông qua đủ loại phương thức để liên hệ Diệp Hạo, nhưng Diệp Hạo căn bản không để lại bất cứ hồi âm gì cho họ cả.



Diệp Hạo đi đến chỗ Trương Nhược Hàm, tiếp lấy cái hộp in hình đầu lâu nói.



- Cái hộp này cho tôi được không?



Sắc mặt Trương Nhược Hàm hơi biến đổi, nói.



- Cái hộp này?



- Trả lại cái hộp cho ta.



Hắc y thanh niên gấp gáp nói.



- Nhóc đi với ta một chút nào.



Diệp Hạo nói rồi lấy tay đặt trên xương bả vai của đối phương.



Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn.
Bất quá khi quyền ảnh đến gần Diệp Hạo, nó lập tức biến mất.



Lúc này, trong mắt thanh niên lộ vẻ khó tin.



- Làm sao có thể.



- Chỉ là Hám Sơn Cảnh hậu kỳ mà cũng ngông cuồng như vậy?



Diệp Hạo khinh bỉ đối phương một cái.



- Cái gì?



Trong lòng Diệp Chính Phồn trầm xuống.



Diệp Hạo dễ dàng có thể nhìn thấu được tu vi của hắn.



Điều này nói rõ cái gì?



Tu vi của tên này hoàn toàn trên mình.



- Nể tình trước đó ngươi không đả thương tính mạng người khác, ta chỉ phế tu vi của ngươi thôi.



Diệp Hạo nói đến đây, xuất Thần Niệm đánh vào đan điền Diệp Chính Phồn, hắn chỉ cảm thấy phần bụng dưới đau xót, tiếp đó là một cảm giác lực lượng toàn thân đang điên cuồng rút ra.



- Ngươi phế tu vi của ta.



Diệp Chính Phồn hét ầm lên.



- Nếu còn ồn ào nữa, ta sẽ giết ngươi đấy.



Diệp Hạo lạnh lùng nhìn hắn một cái.



Lấy thân phận và địa vị của Diệp Hạo bây giờ, giết Diệp Chính Phồn cũng chẳng gây ra sóng gió gì.



Diệp gia chẳng lẽ có tồn tại Thiên Nhân cảnh sao? Mà dù có, hắn cũng làm gỏi đối phương như thường.



Cứ đùa!



Thiên Nhân Cảnh cũng chỉ tương đương với Tu Sĩ Ích Cốc Cảnh thôi.



Diệp Chính Phồn há to miệng, chung quy vẫn không muốn thử dò xét.



Diệp hạo quét mắt toàn trường nói



- Việc này không phải việc người Thế Tục có thể nhìn thấy.



Diệp Hạo nói xong câu này dẫn đến một trận kinh nghi trong toàn bộ hội trường.



- Diệp Hạo cậu nói vậy có ý gì?



Sắc mặt Trương Nhược Hàm hoàn toàn thay đổi nói.



- Cậu sẽ không giết tất cả chúng tôi chứ?



- Tôi chỉ dự định xóa đi ký ức của các người thôi.



Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.



- Cậu có thể lưu lại ký ức của tôi không?



Trương Nhược Hàm suy nghĩ một chút rồi thỉnh cầu.