Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 346 : Trách Nhiệm

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Trách Nhiệm



- ---------------------------------



- Mấy người bình thường không nên giữ đoạn kí ức này.



Diệp Hạo nhìn Trương Nhược Hàm rồi cười nói ra.



- Người bình thường?



Thần sắc Trương Nhược Hàm khẽ động nói.



- Tôi và các người không cùng một thế giới.



Diệp Hạo nói đến đây, tay bắt đầu kết một ấn quyết.



- Diệp Hạo.



Lúc này Hải Quỳnh vội vàng hô lên.



Diệp Hạo nhìn Hải Quỳnh nói.



- Cô là ai?



Hải Quỳnh khẽ giật mình.



Chợt trong lòng tràn đầy đắng chát.



Cô nhận thấy ánh mắt Diệp Hạo thanh tịnh vô cùng, căn bản cũng không phải lại bộ làm tịch.



Nói cách khác hắn thật sự không biết mình là người nào.



- Tôi tên Hải Quỳnh.



- A, có chuyện gì sao?



- Có thể cho tôi đoạn kí ức này được không?



Hải Quỳnh khẩn cầu nhìn Diệp Hạo nói.



- Đoạn kí ức này cũng không có chỗ tốt đối với cô.



Diệp Hạo chậm rãi nói ra.



- Cô biết rõ cái thế giới này càng nhiều, nó càng khiến cô kính sợ cùng hoãn loạn.



Vừa nói, ấn quyết trong tay Diệp Hạo đã hóa thành một tia sáng bao phủ bốn phía.



Đợi đến lúc Diệp Hạo biến mất khách quý toàn trường đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xung quanh.



- Đã có chuyện gì xảy ra?



- Tại sao đầu của tôi lại đau vậy?



- Sao toàn bộ chén rượu ở đây đều vỡ thế?



- Đó không phải Trương Thái sao? Trương Thái sao lại thành như vậy?



Trên gương mặt xinh đẹp Trương Nhược Hàm cũng tràn đầy nghi hoặc.



Chắc chắc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng.



Trương Nhược Hàm chỉ mơ hồ cảm thấy một phần kí ức của bản thân bị thiếu đi, mà phần bị thiếu này Trương Nhược Hàm nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra.




- Không phải lần nào triệu hồi tổ sư cũng thành công, hơn nữa mỗi lần triệu hồi như vậy sẽ tổn hại âm đức.



- Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi đã giết hắn rồi.



- Giết? Cái này thật sự phiền toái a.



Hiểu Minh vội vàng nói.



- Phiền lòng làm cái gì cho mệt.



Diệp Hạo ha hả cười nói.



- Tôi sẽ chuẩn bị biến mất.



- Biến mất? Ý gì đây?



- Kì thật cũng không phải thật sự biến mất, tôi sẽ hóa thành bộ dáng của anh để xử lý công việc.



- Cậu, khí tức chúng ta không giống nhau.



- Thay đổi khí tức còn không phải dễ như một bữa ăn sáng sao.



- Cậu, tu vi hiện tại của tôi không cao, cậu có thể giúp tôi đột phá được không? Cậu còn chưa biết đám gia hỏa Luyện hồn tông phát rồ cỡ nào đâu, nếu bọn họ biết cậu làm, chắc cả ngày cậu cũng không được nghỉ ngơi luôn.



- Sợ cái gì.



Diệp Hạo cười nói.



- Chờ anh ra khỏi phong ấn chi địa, tôi không tin anh còn không đến Kim Đan cảnh, một khi anh đến Kim Đan cảnh, chẳng lẽ còn sợ một cái Luyện Hồn tông nho nhỏ sao.



- Sợ!



Vượt ngoài dự đoán của Diệp Hạo, Hiểu Minh lập tức trả lời.



- Luyện Hồn tông còn có Trọng Kiếp cảnh đấy.



- Trọng Kiếp cảnh có thể làm thịt được anh à? Chẳng lẽ anh đã quên mình là mệnh tinh rồi?



- Cậu, mệnh tinh quả thật rất khó vẫn lạc, nhưng không có nghĩa là không bị giết nha.



Hiểu Minh mếu máo.



- Tôi tin anh có thể làm được.



Diệp Hạo nói xong cúp máy.



Ban đầu Diệp Hạo chỉ muốn trêu chọc Hiểu Minh.



Thế nhưng nghe Hiểu Minh nói như vậy hắn đã thấy bản thân vẫn nên giả mạo tên tiểu đạo sĩ này.



Trọng Kiếp Cảnh!



Cho dù môn chủ Ám Tinh môn - Võ Đào cũng không phải đối thủ của Trọng Kiếp cảnh.



Diệp Hạo cảm thấy vẫn nên để Hiểu Minh tạm thời ở Mao Sơn phái a.



Dù sao bản thân cũng giúp Hiểu Minh hắnchiếu cố một hai.



Không nhất thiết phải bám phiền vào bản thân.



Diệp Hạo nghĩ như vậy, lắc người một cái hóa thành bộ dáng của Hiểu Minh xuất hiện tại phụ cận của Hào Đình Hội Sở.