Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 411 : Trở Lại Dương Gian

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Trở Lại Dương Gian



- ---------------------------------



Diệp Hạo cuồng nộ a!



Đây là một trong những át chủ bài của hắn!



Âm Quân dùng trường thương trong tay đỡ lấy Ngũ Sắc Bảo Tháp một lần nữa, kết quả là hắn lần nữa bị trọng thương.



Xét về tu vi thì Diệp Hạo không kém hơn hắn, nhưng xét về Tiên bảo thì Ngũ Sắc Bảo Tháp hơn hẳn chuôi Trường Thương, nên hắn thua cũng rất bình thường.



Khi Ngũ Sắc Bảo Tháp xuất hiện một lần nữa trên đầu mình, hắn vội muốn sử dụng Trường Thương những phát hiện trong cơ thể đã không còn đủ tiên nguyên nữa.



- Diệp Hạo, đợi đã.



Âm Quân gấp gáp nói.



- Ngươi còn di ngôn gì không?



Diệp Hạo nói.



- Diệp Hạo, nếu cậu giết ta thì đừng hòng yên ổn rời khỏi đây, chỉ cần cậu thả ta ra, ta sẽ xử lý gọn gàng chuyện của Âm Cơ giúp cậu.



- Ngươi xác định ta không rời khỏi đây được?



Diệp Hạo cười lạnh đáp.



Nam tử áo trắng giật mình, vội vàng nói:



- Nếu cậu giết ta thì vực này sẽ loạn, đến lúc đó sẽ có vô số Âm Hồn xuất hiện trên nhân gian, ta nghĩ cậu cũng không muốn thấy cảnh đó đâu.



Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ do dự, một lát sau, hắn thi lại Ngũ Sắc Bảo Tháp:



- Vũ Âm Quân, tính kiên nhẫn của ta có hạn.



Vừa nói xong, Diệp Hạo mang theo Chu Uyển Thanh và Phương Kiến đi rời đi.



Âm Quân nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng khi Diệp Hạo đi tới tường thành, hắn quyết định từ bỏ.



Hắn ta không biết cực hạn của Diệp Hạo ở đâu?



Hắn xác định nếu bản thân sử dụng đại quân vây quét đối phương sẽ có khả năng thành công cao, dù sao thì Diệp Hạo cũng vận dụng bí pháp tăng tu vi bản thân, hắn biết Diệp Hạo sẽ không thể duy trì tu vi này trong thời gian dài.



Nhưng hắn không dám đánh cược.



Nếu Diệp Hạo còn có át chủ bài khác thì sao bây giờ?



Đến lúc đó, nếu thủ hạ của bản thân tốn thất thảm trọng mà còn không giữ Diệp Hạo lại thì làm sao?



Lấy tư chất của Diệp Hạo, tương lai sau này chắc chắn sẽ cao hơn bản thân, đến lúc đó hắn giết tới thì mình còn đường sống sao?



Chính vì cân nhắc những điểm đó nên Vũ Âm Quân mới quyết định từ bỏ.



Hắn vung tay lên, Đại Trận của tòa thành này mở ra cho Diệp Hạo rời đi.



Diệp Hạo ra khỏi thành, sau đó nhìn thoáng qua Vũ Âm Quân xa xa:
- Ông rảnh rổi đến nhức cả trứng a.



- Còn không phải sao?



Phương Kiến không biết ngại nhìn Diệp Hạo nói:



- Lão gia, ngài xem vậy có được không?



- Được, ông tạm thời ở đây đợi tôi.



Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói:



- Sau đó tôi sẽ an bài công việc cho ông.



- Tốt tốt tốt.



Phương Kiến đại hỉ.



Đời này, Phương Kiến đã hưởng thụ đủ cả, bây giờ hắn phải nghĩ như thế nào để sống tiếp.



Lúc bảy mươi hai tuổi gặp phải vận hạn, trước kia hắn vẫn không biết làm như thế nào nhưng bây giờ, nhìn thấy Diệp Hạo đi xuống Địa Phủ, hắn cảm thấy vận hạn này không tính là gì.



Âm Quân mạnh lắm hả?



BOSS của Địa Phủ!



Không phải cũng bị Diệp Hạo cho gặm hành sao?



Đến lúc đó, cho dù thọ nguyên của bản thân đã hết thì Âm Soa dám lên bắt mình à?



Còn nữa, nếu được Diệp Hạo truyền cho một ít đồ vật, nghĩ tời đây, trong lòng Phương Kiến đầy nhiệt tình.







Buổi sáng ngày thứ hai, khi hai nhân viên Bồng Lai Hội Sở mở cửa ra nhìn thấy từng dãy xe sang trọng đã đứng trước cửa.



- Chuyện gì xảy ra vậy?



- Bổi sáng ở Hội Sở không phải ít người lắm hả?



- Nghe nói tối hôm qua có người phá rối, kết quả không ít người bị cắt đứt chân đứt tay a.



- Dám gây sự ở Bồng Lai Hội Sở, quả thật chán sống.



Những nhân viên ở đây không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ biết rất nhiều người bị đánh ra ngoài.



Bạch Tố Tố nghe đám người Lâm Viễn Đồ đến, trên mặt cô lộ vẻ mỉm cười.



Đấu Giá Hội đêm hôm qua không thành công, nhưng cô tin tưởng lần này sẽ hấp dẫn hơn Đấu Giá Hội nữa, Lâm gia cùng các đại gia tộc phải bồi thường một số tiền cực lớn.



Thật ra, cô biết rõ một việc.



Tối hôm qua, Bồng Lai Hội Sở không có chuẩn bị đồ vật gì để đấu giá cả.



Đấu giá Hộ Thân Phù cấp bậc Tiên Thiên chỉ là một mánh khóe để hấp dẫn đám cao tầng Võ Đạo Thế Gia đến đây mà thôi.