Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 412 : Viện An Dưỡng Cẩm Tú

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Viện An Dưỡng Cẩm Tú



- ---------------------------------



- Bạch quản lý, Lâm gia chúng tôi đến đây nhận lỗi a.



Lâm Viễn Đồ đưa một tấm thẻ ngân hàng nói.



Bạch Tố Tố nhìn lướt qua tấm thẻ.



Cô chưa nhận lấy tấm thẻ này vì còn muốn biết số tiền trong thẻ có đủ số lượng mà bản thân mong muốn hay không.



- Bên trong tấm thẻ này có ba trăm triệu.



Lâm Viễn Đồ nhìn mặt Bạch Tố Tố nói.



Cô hơi trầm ngâm đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ.



Lập tức, Lâm Viễn Đồ ý thức được con số bản thân đưa ra đã đạt đến mong muốn của Bạch Tố Tố, vì vậy, ông ta lại đưa một tấm thẻ khác cho cô:



- Bạch quản lý, đây là một chút tâm ý của tôi.



Bạch Tố Tố run lên.



Cho tiền trà à?



Suy nghĩ một chút rồi cô vẫn nhận lấy tấm thẻ này.



Thu lễ cũng là một môn học vấn.



Lâm Viễn Đồ đưa Bạch Tố Tố một tấm thẻ ngân hàng, nếu cô không nhận lấy thì chứng minh chưa đạt được hữu nghị của cô.



Lâm Viễn Đồ nhìn thấy cơ thể Bạch Tố Tố không còn căng cứng nữa mới thở dài một hơi:



- Bạch quản lý, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.



- Ông nói đi.



- Tôi có thể bái kiến ông chủ của cô một chút được không?



- Công tử bề bộn nhiều việc.



- Công tử?



Nghe được chữ này, trong mắt Lâm Viễn Đồ kinh ngạc.



Bạch Tố Tố từ chối đã nằm trong dự liệu của ông ta.



Nhưng làm ông không ngờ, ông chủ phía sau Bồng Lai Hội Sở lại là một thanh niên.



- Ông còn có chuyện gì nữa hả?



Nói như vậy có ý muốn đuổi khách, nếu người khác thì Lâm Viễn Đồ đã sớm nổi giận nhưng đối với Bạch Tố Tố cho ông ta thêm ngàn lá gan nữa cũng không dám.



- Quấy rầy Bạch quản lý rồi.




- Tiền thuê tám mươi vạn một này chỉ vì nhân dịp khai trương giảm giá, sau ba ngày tiền thuê sẽ tăng lên một trăm vạn.



Minh Nguyệt dừng một chút lại nói:



- Tôi biết các ông chủ ở đây sẽ nghi ngờ tại sao Viện An Dưỡng Cẩm Tú của chúng ta lại có giá cao như thế, nhưng tôi tin tưởng qua một lát nữa các người sẽ cảm thấy cái giá một trăm vạn một ngày không cao chút nào.



Minh Nguyệt vừa nói vừa đi đến bên cạnh giếng cổ.



Cô nhìn một thị nữ đứng bên cạnh giếng.



Thị nữ này kéo lên một thúng nước rồi rót ra từng cái chén sứ men xanh.



- Nhìn bộ dáng ông chắc là Võ Giả hả?



Minh Nguyệt chỉ trung niên đứng bên cạnh Lâm Viễn Đồ nói.



Trung niên kia gật đầu:



- Có gì chỉ giáo?



Minh Nguyệt bưng một chén thanh thủy đưa cho trung niên đó, hắn nghi ngờ nhận lấy chén nước này.



Thanh thủy thanh tịnh, không có một chút tạp chất nào.



Âu Dương Hoài Viễn uống một hơi cạn sạch.



Nước vừa nuốt tới bụng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, bởi vì hắn phát hiện trong thanh tuyền này chứa những năng lượng rất tinh thuần, những năng lượng này nhanh chón dung nhập vào khí huyết hắn.



- Nước này có thể gia tăng Khí Huyết Chi Lực?



Âu Dương Hoài Viễn nghi ngờ nhìn Minh Nguyệt nói.



- Tại sao ông không nói trắng ra nước này có thể gia tăng tuổi thọ vậy?



Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời.



Toàn trường xôn xao.



Cái gì?



Có thể gia tăng tuổi thọ?



- Có thể cho tôi thử một chút hay không?



Lúc này, một võ giả của Bắc Minh thế gia nói.



- Có thể.



Minh Nguyệt đưa hắn một chén.



Võ giả này thưởng thức một chút rồi nói:



- Chén thanh thủy này gia tăng tuổi thọ cho chúng tôi không nhiều lắm, nhưng đối với người bình thường có thể tăng ba đến năm tháng.