Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 436 : Phân Phối Tiên Bảo

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Phân Phối Tiên Bảo



- ---------------------------------



Biệt thự!



Sau khi trở về biệt thự Diệp Hạo lười nhác nằm trên ghế sa lon.



Mọi người ngay cả Đường Phiên Phiên đều nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng.



- Trên mặt anh có hoa hả?



Diệp Hạo cười hỏi.



- So với hoa còn đẹp hơn nữa.



Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói



- Sao anh có thể làm được?



Diệp Hạo biết rõ Đường Phiên Phiên hỏi bản thân làm sao có thể trấn áp được toàn trường?



- Sử dụng một át chủ bài thôi.



Diệp Hạo nói xong ôm Đường Phiên Phiên vào trong ngực.



- Đừng nói em cảm thấy hiện tại anh có thực lực này nha?



Vô Nha Tử vô cùng hết lòng với công việc của mình, sau khi đến biệt thự cũng trở vào phòng mình.



Bơi vậy Diệp Hạo dù ở trong phòng khách làm càn một chút cũng không ngại gì.



Dù sao ba người Thanh Thanh cũng không phải người ngoài.



- Thì ra là vậy.



Đường Đường có chút thất vọng nói.



- Em còn tưởng công tử anh có thực lực vô địch thật chứ? Nếu vậy chúng ta có thể giết chết Lang Vương rồi.



- Lang Vương à.



Diệp Hạo nói khẽ.



- Qua một đoạn thời gian, đợi tu vi anh tăng vài cảnh giới chúng ta sẽ làm thịt Lang Vương.



- Công tử, tôi muốn tự tay giết chết Lang vương.



Trầm mặc một hồi, Thanh Thanh trầm giọng nói.



Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh.



Hắn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kiên định của Thanh Thanh rồi gật đầu nói.



- Được.



- Đa tạ công tử.



Thanh Thanh vội nói.



- Mấy lời khách sáo đó không cần thiết đâu.



Diệp Hạo cười một tiếng nói tiếp.



- Có thể thấy cô thu hoạch cũng không ít ở Bồng Lai Tiên Cung nhỉ?



Thanh Thanh nhẹ gật đầu kể mọi chuyện ở Bồng Lai Tiên Cung cho Diệp Hạo nghe.



- Công tử.




- Võ Đào vẫn đang chờ bên ngoài, tôi và Võ Đào đi một chuyến đến Ám Tinh môn đã.



Ra ngoài đại sảnh, Diệp Hạo đã thấy Võ Đào đứng đang khoanh tay đang đợi mình.



- Môn chủ, ông tới đây làm gì vậy?



Nghe được cách xưng hô của Diệp Hạo, Võ Đào sợ hết hồn nói.



- Cậu đừng gọi tôi như vậy chứ.



- Tại sao?



- Tôi sợ.



Võ Đào có thể không sợ sao?



Tràn diện Diệp Hạo miểu sát Thiên Bằng khi nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt.



Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian chứ?



Mà cậu ta lại có thể tăng đến trình độ này rồi.



Còn có thiên lý sao?



Dù Võ Đào bên cạnh Diệp Hạo, trong lòng cũng có một loại cảm giác không tin được.



Ai cũng có thể tăng lên, nhưng không có cái kiểu tăng lên như vậy nha.



- Đi thôi, chúng ta đi Ám Tinh môn.



Diệp Hạo ha hả cười nói.



Võ Đào đứng bên cạnh Diệp Hạo cẩn thận quan sát một phen.



- Diệp Hạo, tu vi hiện tại của cậu đến đâu rồi?



- Nguyên Anh thất chuyển.



- Nguyên Anh thất chuyển? Cậu đùa tôi à?



Võ Đào mở to hai mắt nhìn nói.



Nguyên Anh thất chuyển có thể miểu sát được cường giả Địa Tiên?



Diệp Hạo cười cười rồi thả ra khí tức bản thân.



Ba động thuộc về Nguyên Anh thất chuyển tỏa ra tràn ngập.



- Cậu… cái này… thật đúng là Nguyên Anh thất chuyển?



Võ Đào nói đến đây lại nhớ ra.



- Vừa nãy cậu nhập ma là chuyện gì?



- Đó là Tâm Ma của tôi.



- Tâm Ma?



Sắc mặt Võ Đào hoàn toàn thay đổi.



Nói đến Tâm Ma, trong tu đạo giới không ai không biến sắc.



- Tâm Ma có thể khống chế.



Diệp Hạo cười nói.



- Ông chỉ cần biết tâm ma của tôi đã đến Trọng Kiếp nhị chuyển là được rồi.