Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 462 : Võ Tiên Thì Thế Lào?
Ngày đăng: 15:51 30/04/20
Võ Tiên Thì Thế Lào?
- ---------------------------------
Bích Ngọc hơi trầm ngâm một chút nhưng vẫn đánh Long Hiên thành mảnh vỡ.
Cũng đã đến mức như thế này rồi thì còn đường xoay xở sao?
Sau khi chém giết Long Hiên, tâm tình Bích Ngọc thập phần bực bội, rồi nàng giết sạch toàn bộ cao thủ dưới trướng Long Hiên.
- Thanh La, các ngươi xử lý hiện trường sạch sẽ đi.
Bích Ngọc nói xong đi ra ngoài.
- Ta đi một chuyến đến Hội Sở Bồng Lai.
Bạch Tố Tố tiếp kiến Bích Ngọc.
Bạch Tố Tố thông qua đủ loại con đường đã sớm biết thân phận của Bích Ngọc.
Dù bản thân Bạch Tố Tố được Diệp Hạo che chở nhưng cô vẫn không dám lãnh đạm với vị này.
- Cô muốn gặp Công Tử?
Bạch Tố Tố khẽ giật mình nói.
- Tôi có chuyện khẩn cấp.
Bích Ngọc nghiêm túc nói.
Bạch Tố Tố nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hạo.
Mà lúc này Diệp Hạo đang ở Khách Sạn Bồng Lai.
Diệp Hạ hứa sẽ dẫn Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực đi phong hoa tuyết nguyệt thì làm sao nuốt lời được.
Khách Sạn Bồng Lai không cung cấp loại dịch vụ này, không nhưng vẫn có cửa sau cho người có nhu cầu.
Một loạt thiếu nữ xếp hàng chỉnh tề trước mặt ba người Diệp Hạo.
Những thiếu nữ này ăn mặt rất bạo lộ, ánh mắt đầy tư vị mập mờ khiến trong lòng hai thằng Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực nóng như lửa.
- Có thể tuy tiện lựa chọn?
Viên Cao Tinh xoa xoa đôi bàn tay hỏi lại.
- Tùy ở cậu đấy.
Diệp Hạo gật đầu đáp.
- Thế tôi không khách sao, tôi muốn cô ta.
Viên Cao Tinh chỉ một nử tử dáng người tinh tế nói.
- Tôi muốn hai nàng ta.
Tiếu Lão Thực chỉ vào hai cô bé nói.
- Chắc chưa?
Diệp Hạo hỏi.
- Chờ tí, có thể được hai người luôn à?
Viên Cao Tinh giật mình.
- Nếu đủ đô, cậu có thể gọi ba người luôn cũng được.
Lãnh Tuyết trả lời.
- Cô chắc chắn nhóm Võ Giả này trở thành chủ đạo giả của Thế Giới.
- Cái mũi thính đấy.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Em có thể đề cử cô được không?
Lãnh Tuyết hỏi.
- Lấy nhân mạch của Lãnh gia mấy người nếu muốn tiến vào Đông Phương Võ Giáo cũng không có vấn đề gì mp Hạo kinh nghi bất định nhìn Lãnh Tuyế, hỏi lại.
- Em thấy Lãnh gia sẽ đồng ý sao?
- Cô không phải muốn thông qua việc này để thoát khỏi Lãnh gia đó chứ??
- Cô muốn tự mình làm chủ vận mệnh bản thân.
- Nghĩ kỹ chưa?
- Cô đã suy nghĩ chuyện này ba ngày nay rồi.
- Hi vọng cô không hối hận vì quyết định của bản thân.
Diệp Hạo nói rồi lất ra một tờ bảng biểu đưa cho Lãnh Tuyết.
Trên mặt Lãnh Tuyết lúc này lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Cô đánh giá bảng biểu này một cái nói.
- Cô sẽ không hối hận đâu, không phải còn có em bảo bọc cô sao?
- Em đâu có đi Đông Phương Võ Giáo đâu.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Em không đi?
Lãnh Tuyết mở to hai mắt nhìn.
- Tại sao lại không đi?
Diệp Hạo bị chọc cười bởi câu hỏi của Lãnh Tuyết.
- Vậy em hỏi cô tại sao em lại phải đi?
- Em không phải mới đến cảnh giới Hám Sơn Cảnh à?
- Cô từ đâu mà đoán được cảnh giới của em?
- Tin tức không phải nói cấp bậc của em là Trung Tướng sao?
- Nếu em nói, em hiện giờ đã lên Thượng Tướng thì sao?
Lãnh Tuyết không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.
- Em đừng nói với cô là em đã lên chức nữa rồi đấy nhé!
Diệp Hạo nhún vai đáp.
- Chúc mừng, cô đã đoán đúng.
Nghe được như thế, Lãnh Tuyết rốt cục thay đổi cách nhìn về Diệp Hạo, lúc này cô đã minh bạch vì sao Diệp Hạo lại không sợ những thế gia kia.