Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 463 : Không Hứng Thú
Ngày đăng: 15:51 30/04/20
Không Hứng Thú
- ---------------------------------
Phiên Hải Cảnh!
Võ Đạo Thế Gia cũng không có bao nhiêu cường giả có tu vi này à.
Các Thế Gia sao dám đắc tội dạng thiếu niên Võ Đạo Thiên Tài này đây? Còn có ai dám bảo sau lưng Diệp Hạo không có thế lực chống lưng?
- Tại sao tu vi của em lại cao dữ ạ?
Lãnh Tuyết kinh ngạc không nói lên lời.
- Đoán xem.
Diệp Hạo cười ha ha trả lời.
- Chết đi.
Lãnh Tuyết vẫn bưu hãn như trước.
Diệp Hạo lơ đễnh cười cười.
Diệp Hạo sở dĩ không nói cho Lãnh Tuyết biết thân phận chân thực của bản thân bởi vì không muốn hình thành một khoảng cách giữa hai người.
Trầm mặt trong chốc lát, Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo hỏi.
- Em thật sự không đi Đông Phương Võ Giáo?
- Tại sao cô lại hi vọng em đi đến vậy?
- Theo cô được biết, không những người trong giai tầng quyền quý, mà ngay cả Võ Đạo Thế Gia, thậm chí Võ Đạo Tông Môn đều rối rít đưa người của mình vào Đông Phương Võ Giáo.
Lãnh Tuyết đáng thương nhìn Diệp Hạo nói.
- Cô đến Đông Phương Võ Giáo vô cùng xa lạ, nếu có người khi dễ cô thì sao?
- Ai dám đụng tới cô.
Diệp Hạo nhếch miệng nói.
- Rất nhiều.
Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.
- Em nói này, một nhà giáo nhân dân mà cũng làm loại chuyện này với học sinh của mình à?
Diệp Hạo im lặng nói.
- Cô mặc kệ.
Lãnh Tuyết làm nũng.
- Được rồi chịu thua cô rồi, em sẽ an bài một lão sư chuyên môn cho cô, chịu chưa?
Diệp Hạo giờ hai tay xin hàng.
Ánh mắt Lãnh Tuyết lúc này sáng lên.
Diệp Hạo nói câu này đã tiết lộ một tin tức trọng yếu.
- Em có thể nhúng tay vào sự tình của Đông Phương Võ Giáo hả?
- Đoán xem.
Lần này Lãnh Tuyết không bưu hãn như trước nữa mà diệu dàng nói.
- Có thể hay không an bài cho cô một nữ giáo sư?
- Cô đòi hỏi hơi bị nhiều rồi đấy.
- Làm gì?
- Làm gì cũng cần báo cho ngươi à?
- Ta chỉ cảm thấy việc này nếu ta giúp đỡ thì cậu sẽ đỡ phiền thôi.
- Đông Phương Võ Giáo.
Diệp Hạo trầm ngâm một chú rồi nói.
- Ta nhớ rằng Thiều Hoa đề danh ngươi làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng Đông Phương Võ Giáo.
- Mọi người đều biết rồi hả?
- Đông Phương Võ Giáo vốn được Quân Bộ và Cục Võ Đạo liên thủ kiến thiết cho một tòa học phủ, khác không nói đến chức vị Hiệu Trưởng này được Quân Bộ và Cục Võ Đạo tranh giành rất lâu, bất quá cuối cùng nghiêng về phía Thiều Hoa một chút.
Long Đằng chậm rãi nói.
- Bởi vậy theo lý mà nói Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng phải do người bên Đại Lão Quân Bộ đảm nhiệm thế nhưng bởi vì Thiều Hoa đề danh mà khiến cho hai Thế Lực cãi vã lần nữa.
- Sau đó thì sao?
- Hiện tại còn đang tranh cãi.
Diệp Hạo nghe được như vậy đã biết được thân phận của bản thân vẫn chưa bị bại lộ.
Nếu không còn cãi cái quái gì nữa?
Phải biết thân phận của hắn thì cũng dư sức làm Hiệu Trưởng của Võ Giáo Đông Phương.
- Bất quá Thủ Phụ đã nhúng tay cưỡng ép chuyện này.
Long Đằng tiếp tục nói.
- Nói cách khác, ngươi bây giờ làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng đã không còn tị hiềm gì nữa.
- Ngươi cảm thấy ta đến gặp Thủ Phủ chỉ vì chuyện Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng này à?
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Long Đằng vui mừng nói.
- Ngươi muốn làm Hiểu Trưởng Đông Phương Võ Giáo?
Diệp Hạo nếu muốn làm Hiệu Trưởng của Đông Phương Võ Giáo, Long Đằng sẽ không phản đối.
Bởi vì lúc này Ám Tinh Môn của hắn và Diệp Hạo đang buộc cùng một xe với nhau.
- Không có hứng thú.
Diệp Hạo lắc đầu nói.
- Quân Bộ và Võ Đạo Cục cạnh tranh làm sao ta mặc kệ, nhưng trật tự của Võ Giáo Đông Phương không thể loạn được.
- Ngươi muốn trật tự không loạn thì ngươi chỉ cần làm Hiệu Trưởng là xong thôi.
- Ta không có hứng thú mất thời gian vào những thứ vô bổ đó.
Diệp Hạo nói đến đây thì ngừng.
- Thủ Phụ đâu?
- Ông ta bây giờ đang ở Phần Lan.
- Nếu như vậy thì chuyện này nhờ ngươi cáo tri với Thủ Phụ.
Diệp Hạo nhìn Long Đằng nói.
- An bài chức vị cho ta thì tùy vào các người xử lý, tóm lại ta không có hứng thú với chức Hiệu Trưởng.