Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 468 : Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng
Ngày đăng: 15:51 30/04/20
Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng
- ---------------------------------
Nếu có người hỏi Hoa Hạ Đệ Nhất Học Phủ là nơi nào?
Sẽ không còn ai trả lời là Sáu Đại Học Phủ nữa, mà là Đông Phương Võ Giáo ở Ma Đô.
30 vạn học sinh.
Sinh Viên ưu tú của cả nước đều hội tụ về đây.
Tư chất?
Tư chất học võ đi song song với học văn.
Nói cách khác thành tích học tập càng tốt, tư chất học võ càng cao.
Lúc này có một cô gái nhỏ vừa dơ vừa thối đi tới của Đông Phương Võ Giáo, nàng ngẩng đầu nhìn bốn chữ cứng cáp có lực trên tấm biển, rồi nắm chặt nắm tay nhỏ đi vào bên trong.
- Dừng lại.
Lúc này một học sinh ở cửa ra vào quát lớn.
Tóc của cô gái nhỏ rất dài, mái cắt ngang trán che khuất cả mắt.
- Tôi...
Nàng mới nói ra được chữ này thì người học sinh đã bưng kín cái mũi nói:
- Ăn mày ở đâu đến, cút đi chỗ khác.
- Tôi muốn đến trường.
Cô gái nhỏ khiếp sợ nói.
- Cô cảm thấy Đông Phương Võ Giáo là cái gì, rác rưởi cũng thu nhận sao?
Người học sinh kia khinh bỉ nhìn cô gái.
- Anh… tôi...
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ngươi học sinh kia, nhưng thấy hắn trừng mắt nhìn mình, cô cô liền hoảng hốt rũ đầu xuống.
- Tôi kêu cô cút đi chỗ khác có nghe không?
Người học sinh kia nhìn thấy cô gái nhỏ không động tĩnh thì tiến lên quạt một bàn tay tới.
Bản năng cô gái nhỏ liền muốn trốn tránh.
Nhưng thân thể nàng vốn yếu đuối làm sao tránh được bàn tay của người học sinh kia.
Đùng một tiếng cô gái bị đánh văng xa mấy mét.
Nàng giãy dụa muốn chống lại.
Nhưng cảm giác đau đớn truyền tới, thân thể nàng đã bay ra xa theo đường vòng cung rồi.
Mà lúc sắp rơi xuống đất thì một đạo thân ảnh đã đỡ lấy nàng.
- Không có sao chứ?
- Tôi chưởng quan phương diện nào của trường?
- Toàn bộ tài nguyên, nhân lực tất cả đều thuộc chưởng quản của ngài.
- Còn tài chính?
- Do Hiệu Trưởng thứ 2 đảm nhiệm, cũng là người của Quân Bộ.
Chưởng quản hai phương diện quan trọng nhất của trường học.
Một cái kỷ luật, một cái tài chính.
Diệp Hạo không quan tâm tài chính.
Hắn quan tâm kỷ luật.
- Dẫn tôi đến nơi ở của mình.
Diệp Hạo ôm cô gái nhỏ trong ngực nói.
- Được.
Âu Dương Hoa vội nói.
- Đúng rồi hủy bỏ tu vi của mấy tên học sinh này sau đó khai trừ.
Diệp Hạo đi chưa được mấy bước thì nói.
- A!
Âu Dương Hoa giật mình.
- Có vấn đề sao?
Ánh mắt Diệp Hạo bất thiện nhìn Âu Dương Hoa nói.
- Mấy học sinh này toàn bộ là người nổi bật bên trong trường, nếu không tôi cũng không chọn bọn họ làm gác cổng, tôi thấy nên cho bọn chúng thêm một cơ hội.
Âu Dương Hoa da dầu tê dại nói.
- Có thể.
Diệp Hạo gật đầu.
- Tôi thay mấy học sinh này - - - - -.
Âu Dương Hoa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Mấy học sinh này lưu lại cũng không phải không thể, nhưng điều kiện là phải đổi bằng chức vụ của ngài.
Âu Dương Hoa giật nảy mình.
- Cái này - - - cái này - -.
Lúc này những thầy trò vây xem đã có mấy trăm người.
Diệp Hạo chỉ cô gái nhỏ trong ngực nói:
- Cô gái nhỏ này muốn nhìn Đông Phương Võ Giáo gần một chút, kết quả bị đám học sinh kia dùng lời nói nhục mạ, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn xuất thủ, nếu không phải tôi kịp đỡ lấy thì cô gái nhỏ này không chết cũng phải trọng thương. Tôi chỉ muốn hỏi ai cho bọn chúng quyền lợi này?