Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 558 : Ta Muốn Chỉnh Ngươi

Ngày đăng: 15:52 30/04/20


Ta Muốn Chỉnh Ngươi



- ---------------------



- Vậy mời ngươi theo ta đi Cục Võ Đạo một chuyến.



Gương mặt Phùng Hàm lạnh lẽo nhìn Diệp Hạo nói.



Phùng Hàm không hề biết thân phận của Diệp Hạo.



Bất quá thông qua một chút thông tin Phùng Hàm biết Diệp Hạo đã từng là thành viên của Cục Võ Đạo, bất quá về sau phát sinh một số việc nên Diệp Hạo bị cao tầng của Cục Võ Đạo đuổi đi.



Chuyện này không ít người của Cục Võ Đạo biết.



Phùng Hàm biết Diệp Hạo bị Cục Võ Đạo khu trừ và chuyện này đúng là thật, nhưng hắn không biết Diệp Hạo đã được Trương Sơ chính thức mời làm Thái Thượng Trưởng Lão.



Bởi vì tư liệu về Thái Thượng Trưởng Lão rất bí mật, nên Phùng Hàm cũng không biết chuyện này.



- Nếu ta không đi thì sao?



Diệp Hạo cười tủm tỉm nhìn Phùng Hàm đáp lại.



- Ngươi không đi thì chúng ta đành phải mời ngươi đi.



Phùng Hàm nói đến đây,hai thân ảnh bên người hắn đột nhiên xuất hiện bốn phía xung quanh Diệp Hạo, bàn tay hạ xuống muốn khóa xương bả vai Diệp Hạo lại.



Ầm!



Ầm!



Hai tên đội viên của Cục Võ Đạo chỉ cảm thấy bàn tay của mình như va phải Kim Thạch, hơn nữa trên người Diệp Hạo tuôn ra một phản lực bá đạo khiến năm ngón tay họ bê bết máu.



- Ngươi dám chống lệnh bắt người?



Phùng Hàm giận tím mặt.



- Đừng nói chống lệnh, coi như giết ngươi ta vẫn sẽ bình an vô sự, tin không?



Diệp Hạo lườm Phùng Hàm một cái nhàn nhạt đáp lời.



- Nhiều năm qua ta chưa bao giờ gặp kẻ phách lối như vậy?



Phùng Hàm nhìn Diệp Hạo trong mắt tràn đầy phẫn nộ quát.



- Ta là Tổ Trưởng tổ chấp pháp đội, thuộc hạ của Thiều Cục Trưởng, ngươi có gan đụng đến ta một cái thử xem?



Ba!



Thân hình Diệp Hạo lóe lên đánh Phùng Hàm một bạt tay.



Phùng Hàm bưng lấy khuôn mặt cặp mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.



- Ngươi dám đánh ta.



- Ta đánh ngươi thì thế nào?



Diệp Hạo cười lạnh nói.



- Đừng nói thuộc hạ của Thiều Hoa, coi như Trương Sơ ở chỗ này, ta động thủ hắn cũng không dám quản.



- Ngươi...



Phùng Hàm tức giận chỉ Diệp Hạo nói.




- Tôi muốn ông táng gia bại sản, muốn ông nhà phá người vong, chỉ có như vậy mới thức tỉnh được một đám quyền quý ăn không ngồi rồi.



- Ngươi…



Đường Nam không biết nói cái gì nữa.



Diệp Hạo cũng đã nói rất rõ ràng.



Tôi đang muốn chỉnh ông đó, rồi sao?



Về phần vợ của Đường Nam thì không ngừng run rẩy.



Những năm này bà ta ở ngoài sáng thu không ít hối lộ, trong tối hiện tại Đường Nam xong đời thì bà ta làm sao sống sót?



- Cậu không thể làm như vậy…



Bà ta gân giọng nói.



- Mang đi.



Diệp Hạo không kiên nhẫn phất tay ra lệnh.



Trương Thành vội vàng lệnh thuộc hạ mang Đường Nam đi.



- Mấy người các ngươi đi Bồng Lai Hội Sở chờ, lát nữa ta sẽ ghé qua tìm các ngươi.



- Vâng.



Đám người Trương Sơ nhanh chóng rời đi.



Sau khi Trương Thành rời đi thì Diệp Hạo nhìn về phía Tiếu Mộng nói.



- Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua, thương thế của cô không có gì đáng ngại, nếu cô không yên tâm có thể đi bệnh viện kiểm tra một chút.



- Không cần.



Tiếu Mộng nhẹ nhàng lắc đầu nói.



Diệp Hạo ừ một tiếng rồi quay người vào trong sương phòng.



- Cơm lạnh rồi.



Đường Phiên Phiên nói rồi gấp cho Diệp Hạo một khối thịt bò nạm.



Sự việc vừa phát sinh bốn nữ đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng các nàng không có ra mặt thôi.



Sau khi cơm nước no nê nhóm người Diệp Hạo liền đi ra khỏi phòng.



- Ông chủ, tính tiền.



Lý Hoài xoa xoa bàn tay nói.



- Tiền cơm không cần trả đâu.



- Bao nhiêu?



Diệp Hạo lấy túi tiền ra hỏi.



- 3200.



Lý Hoài nhìn thấy thần sắc Diệp Hạo đã biết tính toán của mình bị người ta xem thấu rồi.