Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 581 : Đầu Rút
Ngày đăng: 15:53 30/04/20
Đầu Rút
- ---------------------
- Trong tấm thẻ ngân hàng này có ba ngàn vạn tiền mặc.
Diệp Hạo bình tĩnh nói với Tiếu Lão Thực:
- Chẳng lẽ cậu định cho cha mẹ mình đến Ma Đô ăn gió Tây Bắc hả?
- Như này nhiều lắm!
Tiếu Lão Thực vội nói.
- Sau này cậu sẽ biết ba ngàn vạn thật ra cũng không nhiều.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Cậu có ý gì?
Tiếu Lão Thực giật mình.
- Cậu đánh gãy chân của Bưu Tử và mười ba thanh niên kia nên Đông Phương Võ Giáo nhất định phải giải thích việc này.
Diệp Hạo nói xong lấy từ trong túi áo ra một giấy chứng nhận đưa cho Tiếu Lão Thực.
Tiếu Lão Thực nhìn giấy chứng nhận rồi nhìn thấy quân hàm bên trên, hắn khiếp sợ mở to hai mắt nói:
- Thiếu Tướng? Lúc nào tôi thành Thiếu Tướng rồi?
- Hôm nay.
Diệp Hạo lườm Tiếu Lão Thực nói:
- Ngay lúc cậu đánh tàn phế đám người Bưu Tử thì cậu đã có giấy chứng nhận này rồi.
- Nhưng mà tôi nghe nói phải có cảnh giới Hám Sơn Cảnh mới có tư cách nhận được mà.
Tiếu Lão Thực nghi ngờ hỏi.
- Vì vậy bây giờ cậu phải đạt đến Hám Sơn Cảnh chứ sao nữa.
Diệp Hạo vừa nói xong, Tiếu Lão Thực đã cảm thấy tu vi của mình vụt vụt tăng lên, ngắn ngủi mấy hơi thở cu cậu đã đạt đến Tiên Thiên Hậu Kỳ.
Hám Sơn sơ kỳ!
Hám Sơn trung kỳ!
Hám Sơn hậu kỳ!
Khi tu vi của Tiếu Lão Thực tăng đến cấp độ này thì Diệp Hạo mới ngừng lại:
- Bởi vì rất nhiều học sinh Đông Phương Võ Giáo đạt đến Tiên Thiên nên nếu không có tu vi Hám Sơn Sơ kỳ thì sẽ không được nhận Thiếu Tướng. Mà theo thời gian ngưỡng cửa chứng nhận Thiếu Tướng sẽ ngày càng cao, nhưng mà cậu đã có tu vi Hám Sơn hậu kỳ nên không ai nói được gì cả.
- Tôi có thể đi đến Phiên Hải Cảnh được không?
Tiếu Lão Thực gãi đầu hỏi.
- Quân nhân.
- Tiếu Lão Thực còn trẻ như vậy đã làm Thiếu Tướng?
- Chẳng lẽ quân nhân thì có tư cánh đánh tàn phế người khác à?
Khi phóng viên hỏi đến vấn đè này, Tiếu Lão Thực bình tĩnh nói:
- Thật ra tôi là thành viên lệ thuộc Cục Võ Đạo, trong Cục Võ Đạo nắm giữ quân hàm Thiếu Tướng, đối mặt với ngườ gây hấn, dù tôi có giết chết tại chỗ cũng không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Toàn trường xôn xao!
- Về chuyện Bưu Tử và mười ba thanh niên ức hiếp đồng hương, tôi sẽ không vì họ bị đánh tàn phế mà bỏ qua, dù bọn họ tàn khu cũng phải cho tôi thẩm vấn.
Tiếu Lão Thực dừng một chút nói:
- Được rồi, chuyện nên nói tôi đã nói, bây giờ tôi phải về Võ Giáo.
- Tôi muốn hỏi tại sao cậu có thể ra khỏi trường được?
- Bởi vì tôi được lãnh đạo trường đặc chuẩn.
…
Ma Đô, Diệp Hạo có không ít phòng ở nên tùy tiện chọn một chỗ cho Lão Thực.
- Chắc cha mẹ cậu sẽ không thích ứng với sinh hoạt ở Ma Đỗ, cậu đi tìm một bảo mẫu, rồi ở lại với cha mẹ nửa tháng, sau đó hãy về Đông Phương Võ Giáo.
Diệp Hạo đưa Tiếu Lão Thực đến một căn nhà nói.
- Ừm.
Tiếu Lão Thực gật đầu.
Diệp Hạo nói chuyện với cha mẹ Tiếu Lão Thực một chút rồi rời đi.
- Lão Thực, con tuyệt đối không dược quên ân tình của Diệp Hạo đối với nhà ta.
Tiếu Khắc Thương nghiêm túc dặn dò con trai.
- Vâng.
Tiếu Lão Thực đứng lên nói:
- Cha, mẹ, con đưa hai người đến ngân hàng.
- Đi ngân hàng làm gì?
- Diệp Hạo cho con ba ngàn vạn tiền mặc, con sẽ làm vài thẻ ngân hàng cho hai người.
- Ba ngàn vạn?
Tiếu Khắc Thương mở to hai mắt.
Cả đời này, ông chưa thấy nhiều tiền như thế a.