Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 637 : Tặng Linh Đan

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Tặng Linh Đan



- ---------------------



- Diệp đại ca, có phải ngươi là cao thủ Nguyên Anh Cảnh không?



Thanh Thiền cảm thấy trên người Diệp Hạo có cảm giác thân thiết nên khi nói chuyện phiếm với hắn không cố kỵ chút nào.



- Không phải.



Diệp Hạo cười lắc đầu.



- Chẳng lẽ Trọng Kiếp Cảnh hả?



Thanh Thiền mở to hai mắt hỏi.



- Không phải.



Diệp Hạo vẫn lắc đầu.



- Vậy ngươi có tu vi gì?



Thanh Thiền mơ hồ.



- Tự cô đoán đi.



Diệp Hạo nói đến đây đổi sang đề tài khác:



- Cô mới mười tám tuổi đã có thể tu luyện tới Ích Cốc Cảnh trung kỳ, rất nhanh a.



Thanh Thiền có thể tại nơi có tài nguyên cằn cỗi như này mà tu luyện với tốc độ như vậy, điều này có nghĩa tư chất không sai nha.



- Trên người ta gánh vác vận mệnh của toàn bộ Bộ Lạc, nếu ta không cố gắng tu luyện thì không bằng tự sát cho xong.



Thanh Thiền lắc đầu.



- Truyền nhân của Bảy Đại Bộ Lạc các ngươi có tu vi thế nào?



- Tuổi tác của truyền nhân Bảy Đại Bộ Lạc bọn ta không khác nhau nhiều lắm, mà tu vi của ta có thể xếp thứ năm.



- Không ngờ Bảy Đại Bộ Lạc ngọa hổ tàng long như thế.



Diệp Hạo còn tưởng thực lực Bảy Đại Bộ Lạc không cao lắm, hiện tại, hắn phát hiện bản thân có hơi xem thường Bảy Đại Bộ Lạc này rồi.



Lúc này, Lão Trữ đi tới:



- Tiểu thư, Mạt Ly gọi người đấy.



- Có chuyện gì hả?



Thanh Thiền đang cùng trò chuyện với Diệp Hạo, không nghĩ phải rời đi sớm vậy a.



- Ta cũng không biết.



Lão Trữ trả lời.



- Được rồi, ta đi xem thử.



Thanh Thiền đứng lên chào hỏi Diệp Hạo một tiếng rồi rời đi.



- Tiểu thư không làm phiền ngươi chứ?



Lão Trữ đợi Thanh Thiền rời đi rồi hỏi.



- Không có.
- Làm gì có?



Lão Trữ đổ hai viên Đan Dược ra đưa cho Lão Lang và Trọng Hàn:



- Hai người các ngươi mỗi người một viên.



Đột phá không phải là sự việc trong thời gian ngắn.



Lão Lang và Trong Hàn cũng không ngốc đến mức đột phá lúc này.



Nhưng lúc này Diệp Hạo lại lên tiếng:



- Ta cảm thấy mọi người nên đột phá ở đây.



Ba người Lão Trữ nhìn về Diệp Hạo.



- Thanh Bộ Lạc các người lần này đến Lam Bộ Lạc để nương tựa, ta nghĩ nếu thực lực cao hơn một chút sẽ tốt hơn.



Diệp Hạo nói.



- Sẽ không.



Lúc này, Mạt Lỵ cùng Thanh Thiền đi tới:



- Lam Bộ Lạc và Thanh Bộ Lạc chúng ta có quan hệ rất tốt, họ sẽ không nhìn hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta đâu.



- Được rồi.



Nếu đối phương đã không lĩnh tình thì Diệp Hạo cũng không nói nhiều nữa.



- Thanh Thiền, người bồi tiếp Diệp công tử đi, không thể lạnh nhạt a.



Mạt Lỵ nói xong liếc ba người Lão Trữ, Lão Lang, Trọng Hàn nói:



- Chúng ta đi thương lượng xem tiếp theo nên làm gì.



Lúc này, ba người Lão Trữ, Lão Lang, Trọng Hàn đi theo sau lưng Mạt Lỵ.



Mạt Lỵ vung tay lên bày ra một cấm chế.



- Lão Lang, Trọng Hàn, linh đan trong tay hai người không thể tùy tiện sử dụng.



Mạt Lỵ ngưng trọng nói.



- Tại sao?



Lão Lang là một người chính trực nên nghe không hiểu hỏi lại.



- Ta cảm thấy vị kia rất có thể vì Thanh Huyền Công mà đến.



Mạt Lỵ trầm giọng nói.



- Không thể nào?



Lão Lang nói:



- Ta thấy Diệp công tử quang minh lỗi lạc, không phải hạng người tiểu nhân đâu.



- Biết người biết mặt không biết lòng, đạo lý này ngươi có hiểu không?



Mạt Lỵ nhìn chằm chăgm Lão Lang nói tiếp:



- Còn nữa, chuyện này liên quan đến vận mệnh Thanh Bộ Lạc, ngươi xác định gánh nổi trách nhiệm này hả?