Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 67 : Bị Tập Kích

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



Được rồi, bất luận Mạc Nhai Tuyền hay EVIAN Diệp Hạo đều chưa từng nghe nói qua, hắn chỉ cảm giác uống Mạc Nhai Tuyền không tệ, dễ uống hơn những chai năm đồng trên thị trường.



Lúc đội xe dừng tại trung tâm thương mại, Diệp Hạo mới hiểu Lâm Nhu Nhi đã chuẩn bị mua quần áo mới cho mình, mà có ngu mới từ chối a, đồ mới ai không thích.



Mình và Lâm Nhu Nhi cùng xuất hiện ở nơi cao cấp, ăn mặc quá quê mùa chắc sẽ bị người ta nhạo báng, mà không ai thích cảm giác bị chỉ chỉ trỏ trỏ đó.



- Tiểu thư, có thể có nguy hiểm?



Dưới tình huống bình thường, một mình Tiểu Lan đi theo là đủ, nhưng giờ Lâm Nhu Nhi đang bị Diêm La nhìn chằm chằm, nếu không có nhiều người, sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc.



- Không phải có em trai tôi rồi sao?



Lâm Nhu Nhi cười nói.



Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.



Tu vi càng tăng, hắn cũng càng tự tin.



- Được rồi.



Lâm Nhu Nhi đã lên tiếng, Tiểu Lan cũng không nói thêm gì.



Mà cô cũng cảm thấy có cao thủ Bát Tinh như Diệp Hạo đi theo, an toàn của tiểu thư sẽ được đảm bảo hơn.



Lâm Nhu Nhi đã được trời phú cho nét đẹp nghiêng thành đổ nước, dù có đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.



Lúc cô vừa xuất hiện tại trung tâm thương mại, dẫn đến một trận náo động, đám đàn ông khiếp sợ nhìn cô không nói ra lời.



- Thế gian có người đẹp vậy sao?



- Đám sao hạng A bây giờ không xứng xách dép cho cô ấy nữa a.



- Cuối cùng tôi cũng biết nữ thần có hình dáng thế nào rồi!



- Ôi, nờ ứng hết sức a, chỉ mới nhìn thôi đã muốn ra rồi….



Lúc Lâm Nhu Nhi mang theo Diệp Hạo lên khu thời trang cao cấp trên lầu năm, một thanh niên mặc Armani bước lên ngăn cản nhóm người.



- Tôi tự giới thiệu một phen.



- Tránh ra…



Tiểu Lan ngắt lời hắn.



Vẻ mặt anh ta lộ vẻ không vui.



- Ở đây không đến lượt cô nói chuyện!



Vừa nhìn đã biết người mới lên tiếng chỉ thuộc dạng tùy tùng mà thôi.



- Cút…
Diệp Hạo nhìn đồng hồ trên tay, nghi ngờ hỏi.



- Kẹt xe đã được cài mặc định tại đây nhé, không đi sớm hơn tiếng sẽ đến trễ đó.



Lâm Nhu Nhi mỉm cười trả lời.



- Được rồi…



Là thành phố lớn nhất Trung Quốc, giao thông ở Ma Đô chỉ có hai từ để hình dung -- hỏng bét.



Lúc đội xe Lâm Nhu Nhi đi tới hội sở Mạn Đà La đã bảy giờ năm mươi.



Diệp Hạo phát hiện, Lâm Nhu Nhi đúng là Lâm Nhu Nhi. Bởi vì lúc nào cô nàng xuất hiện đều tạo ra sự náo động.



Cho dù đệ tử thế gia cũng biểu hiện sự rung động.



- Người đó là Lâm Nhu Nhi sao?



- Đã sớm nghe nói Lâm Nhu Nhi là Minh Châu Ma Đô, lúc trước tôi còn không tin, hôm nay gặp một lần mới hiểu lời này không ngoa.



- Đẹp kinh diễm…



Đám đệ tử thế gia nhanh chóng chú ý đến Diệp Hạo đứng bên cạnh Lâm Nhu Nhi.



- Người đó là ai thế?



- Bộ dạng xấu như vậy có tư cách gì đứng bên cạnh Nữ Thần chứ?



- Đúng vậy, xấu thật…



Sắc mặt Diệp Hạo nhất thời đen lại.



Mẹ nó! Các người đẹp trai lắm chắc?



- Lâm tiểu thư, cô để tôi đợi lâu đó!



Đúng lúc này, một thanh niên mặc tây trang chỉnh tề chậm rãi đi tới.



Nhìn thấy người thanh niên, cho dù Diệp Hạo thích soi mói cũng không thể không thừa nhận người này đẹp trai hơn mình.



Trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, đôi mắt như sao, anh ta giơ tay ra chào Lâm Thu Nhi.



Anh tuấn!



Đẹp trai!



Tao nhã!



Tự tin!



Ung dung!



Chu Ôn Ngọc, Chu gia.



- Ôn công tử nói đùa rồi!



Lâm Nhu Nhi hiểu rõ, người trước mặt này ước gì mình có thể chết ngay lập tức, nhưng vẻ mặt Lâm Nhu Nhi vẫn lộ ra nụ cười đúng mực, sau đó nàng vươn bàn tay như ngọc của mình ra.