Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 695 : Dấu Vết Trận Pháp

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Dấu Vết Trận Pháp



- ---------------------



Hoàng Phủ Kiếm hơi trầm ngâm, sau đó trong tay xuất hiện một chuôi Pháp Kiếm màu tím.



- Đây là chuôi Pháp Kiếm mà ta dùng tâm huyết ôn dưỡng, cho dù Kim Tiên Đỉnh Phong cũng có thể chém giết.



Hoàng Phủ Kiếm nói xong đưa chuôi Pháp Kiếm này vào thể nội Diệp Hạo.



- Khi ngươi gặp nguy cơ sinh tử, nó sẽ xuất hiện tự động hộ chủ, đồng thời ngươi cũng có thể tự do điều động nó ra.



- Đa ta Điện Chủ.



Diệp Hạo kinh hỉ cảm tạ.



Cái này sẽ làm một con át chủ bài không tệ nha.



Diệp Hạo vừa ra khỏi thư phòng đã thấy được Bạch Thược đứng cách đó không xa.



- Chúng ta cùng tiến về Cửu Dương Vực.



- Hai chúng ta cứ như thế tiến về Cửu Dương Vực sao?



- Sư tỷ có ý gì?



- Đệ không cảm thấy chúng ta nên theo một Thương Đoàn tiến về đó thì càng đáng tin hơn à?



Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên nói.



- Tỷ biết nơi nào có Thương Đội sao?



- Vừa rồi ta mới đi Nhiệm Vụ Đường nhận một nhiệm vụ, hộ tống Thương Đoàn của Lâm Gia tiến về Cửu Dương Vực.



Nét mặt Bạch Thược tươi cười nói.



- Đúng rồi, Lâm gia cho mỗi người chúng ta 3000 làm thù lao.



- Sau một canh giờ nữa Thương Đoàn sẽ xuất phát, chúng ta bây giờ nên đến Khách Sạn Lâm Gia a.



- Được.



Hai ngươi Diệp Hạo đến nơi, một thiếu nữ mặc quần áo hỏa hồng tới đón.



- Hai vị hẳn là Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện đến hộ tống Lâm gia.



- Bạch Thược.



Bạch Thược gật đầu.



- Diệp Hạo.



Diệp Hạo nói.



- Ta gọi Lâm Hồng.



Thiếu nữ váy đỏ vội vàng nói.



Lâm gia bất quá là một Tiểu Gia Tộc ở Cửu Dương Vực, căn bản không có hy vọng mời Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện.



Lúc thiếu nữ váy đỏ dẫn hai người vào trong khách sạn, hai người Diệp Hạo mới phát hiện Lâm gia không chỉ mời bọn họ.



- Tuyết Kiếm Tông, Lôi Kiếm Tông, Âm Kiếm Tông.



Bạch Thược nhìn tốp năm tốp ba Tu Sĩ nói.




- Còn xin Tống công tử nhìn xem phía trước có Trận Pháp hay không.



Lời này của Lâm Viễn có chút không tôn trọng Diệp Hạo.



Bất quá Ngọc Cấp Trận Sư Tống Phẩm trong lòng Lâm Viễn vẫn trọng yếu hơn Diệp Hạo nhiều.



- Chuyện này vốn nằm trong phận sự của ta.



Tống Phẩm vừa nói vừa đi về phía trước.



Diệp Hạo nhìn Tống Phẩm càng đi càng gần Trận Pháp thì nhân tiện nói.



- Nếu ngươi đi về phía trước thêm 10 mét nữa thì sẽ rơi vào trận pháp.



- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?



Tống Phẩm lườm Diệp Hạo một cái lạnh lùng nói.



Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.



Được!



Nếu tên này muốn chết thì Diệp Hạo cũng không ngăn cản.



- Đệ Tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện không có nghĩa cái gì cũng hiểu?



Võ Mai thản nhiên nói.



- Ba năm trước Tông sư huynh đã là Ngọc Cấp Trận Sư, ngươi biết Ngọc Cấp Trận Sư cao quý thế nào không? Dù trong Đông Tiên Điện các ngươi cũng là tồn tại cấp cao thủ về Trận Đạo.



- Đúng vậy.



- Phía trước rõ ràng không có cái gì, còn nói có Tứ Tượng Sát Trận, thật mất mặt là Chân Truyền Đệ Tử.



- Thời đại này loại người nào cũng có a.



Con người là như thế, có kẻ dẫn đầu, liền sẽ có kẻ phụ họa theo sau.



Bất quá bọn hắn nói như thế nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Phẩm.



Một bước!



Hai bước!







Tám bước!



Chín bước!



Tống Phẩm không phải kẻ ngốc.



Mười phần nhạy bén.



Dù Diệp Hạo không nhắc nhở thì hắn vẫn rất cẩn thận.



Chỉ là khi hắn đi đến chín bước cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết Trận Pháp nào.



Sau đó Tống Phẩm liền bước tới thêm bước nữa.



Mười bước!



Tâm thần gia tăng đến mức cao nhất, nhưng Tống Phẩm lại phát hiện bốn phía không có bất luận biến hóa nào thì không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hạo một cái.