Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 696 : Phá Trận

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Phá Trận



- ---------------------



Ánh mắt Tống Phẩm như muốn nói không phải ngươi nói có Trận Pháp sao?



Trận Pháp đâu?



Trận Pháp đâu?



Trận Pháp đâu?



Lúc này đâu chỉ mình Tống Phẩm nhìn Diệp Hạo, mà Tu Sĩ toàn trường cũng đang kinh ngạc nhìn hắn với vẻ kinh thường.



Diệp Hạo nhún vai một cái nói.



- Nếu ngươi đi về phía trước 100 mét nữa thì sẽ gặp được Tứ Tượng Sát Trận chân chính, bất quá bây giờ ngươi có muốn đi ra cũng không được nữa.



- Ngươi nghĩ ta sợ hay sao?



Tống Phẩm nói xong cất bước đi về.



Nhưng ngay khi hắn đi dộng bước chân, một tầng ba động nhàn nhạt xuất hiện trước mặt hắn, sau đó từng đạo phù chú đan xen hiển hóa ra một bình chướng không màu.



- Khốn Trận.



Sắc mặt Tống Phẩm đại biến.



Tu Sĩ toàn trường thấy cảnh này đều kinh trụ.



Tình huống thế nào đây?



Khốn Trận?



- Tống Phẩm, nếu trong thời gian 10 cái hô hấp mà ngươi không phá được Khốn Trận, thì Tứ Tượng Sát Trận ngoài 100 mét sẽ hạ xuống trên người ngươi đó.



Diệp Hạo không thèm nhìn thần sắc chấn kinh của đám người mà nhàn nhạt lên tiếng.



- Tứ Tượng Sát Trận kia muốn hủy diệt Thần Hồn của ngươi chắc không thành vấn đề đâu.



Diệp Hạo vừa nói xong, đám người nhìn thấy hư ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ Tứ Đại Thần Thú xuất hiện khu vực ngoài 100 mét kia.



- Không tốt.



- Thực sự có Tứ Tượng Sát Trận.



- Tống sư huynh, nhanh phá trận đi.



Muốn phá trận có 3 phương pháp.



Biện pháp đơn giản nhất là tìm trận nhãn, thứ nhì thì lấy Trận Pháp đối kháng Trận Pháp, cuối cùng là lấy sức mạnh cứng chọi cứng với Trận Pháp, bất quá cách này cần lực lượng lớn hơn uy năng của Trận Pháp.



Trận nhãn!



Tống Phẩm làm sao không biết tìm trận nhãn?



Nhưng sau khi nghiên cứu qua ba lượt hô hấp, hắn đã không còn tâm tư tìm trận nhãn nữa.



Nếu chỉ có đơn thuần một cái Khốn Trận thì Tống Phẩm còn có tâm tư nghiên cứu trận nhãn, vấn đề là sau bảy cái hô hấp nữa thì Tứ Tượng Sát Trận sẽ phủ xuống.



Bây giờ Tống Phẩm đã tin tưởng lời nói của Diệp Hạo rồi.



Bịch một tiếng, Tiên Kiếm trong tay Tống Phẩm hung hắn chém vào Trận Pháp.



Đáng tiếc một kích này chỉ làm Trận Pháp chấn động kịch liệt nhưng không bị phá vỡ.
Vấn đề là Tống Phẩm không nghĩ được như thế.



- Không hổ là Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện.



Lúc này một trung niên trên đầu bọc khăn vuông xuất hiện trước mặt đám người.



Mọi người nhất thời đề phòng.



Ngươi là ai?



Diệp Hạo nhìn chằm chằm tên trung niên nói.



Ngọc Tiên Ngũ Chuyển!



- Ta là ai không trọng yếu.



Trung niên kia khẽ mỉm cười nói.



- Bọn ta đến đây chỉ vì tài.



- Một mình ngươi sợ rằng nuốt không nổi a…



Diệp Hạo bình tĩnh nói.



Trung niên kia phất tay.



Xoát!



Xoát!



Xoát!



Ngắn ngủi mấy hơi thở xung quanh đã xuất hiện thêm 300 đạo thân ảnh.



Nhìn thấy những thân ảnh này sắc mặt đám người Lâm Viễn khó coi lên.



Nhân số của đối phương lại gấp họ 3 lần.



- Bọn ta không muốn đánh đánh giết giết, nếu chư vị chủ động rời đi, bọn ta tuyệt đối không ngăn cản.



Trung niên kia nhìn Diệp Hạo nói.



- Nhưng nếu không biết quý trọng cơ hội này, bọn ta đành phải xuất thủ, đến lúc đó thương vong không tránh khỏi a.



Trung niên kia vừa nói xong, không ít Đệ Tử của Tam Đại Kiếm Tông có ý động.



Nếu một đấu một thì cũng bình thường.



Nhưng chênh lệch lớn như vậy rõ ràng chỉ đi ra chịu chết.



- Lôi Kiếm Tông chúng tôi rời khỏi.



Tống Phẩm trầm ngâm một chút nói.



Tống Phẩm là người dẫn đầu của Lôi Kiếm Tông.



Có thể nói ý của hắn cũng là ý của Lôi Kiếm Tông.



Trung niên kia lại cười nói.



- Người thức thời mới là trang tuấn kiệt.



Nói đến đây hắn vung tay lên đưa đám người Lôi Kiếm Tông đến một chỗ khác.