Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 73 : Mạnh Vĩnh Ngôn Ngăn Cửa
Ngày đăng: 15:46 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Đường Phiên Phiên nghi ngờ cũng hợp tình hợp lý.
Nếu Diệp Hạo có thể tùy tiện lấy ra 3000 vạn, sao không mua nhà ở Ma Đô luôn cho rồi, còn đi thuê phòng trọ làm gì?
- Hai ngày trước tôi có hố một tên, tên kia đưa cho tôi một chuỗi ngọc trai phương Đông.
- Ngọc trai phương Đông?
Hai mắt Đường Phiên Phiên sáng lên.
- Cho tôi xem với.
Diệp Hạo đứng dậy lấy chuỗi ngọc trai ra.
- Ngọc trai thật đẹp.
Trong mắt Đường Phiên Phiên lộ vẻ mê ly.
- Nếu cô thích thì lấy.
Diệp Hạo cười nói.
Khuôn mặt Đường Phiên Phiên không khỏi đỏ bừng, chuỗi ngọc trai có giá trị 3000 vạn đó!
Diệp Hạo không cần suy nghĩ đã đưa cho mình, sao cô nàng không suy nghĩ lung tung được?
- Thứ này quá quý trọng.
Đường Phiên Phiên vội vàng cất nó vào hộp.
- Hai ngày nữa, tôi sẽ giao chuỗi ngọc trai phương Đông này cho phòng đấu giá.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Bởi vậy, bây giờ cô có thể bắt tay vào chuẩn bị làm APP rồi!
- Cậu tin tưởng tôi vậy à?
Đường Phiên Phiên trầm ngâm một chút rồi chăm chú nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Ừm.
- Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu.
Đường Phiên Phiên nghiêm túc hứa hẹn.
- Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.
Diệp Hạo nói đến đây, lấy điện thoại gọi cho Thái Sử Hưu.
- Có chuyện cần anh giúp đỡ.
Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề.
- Giữa anh em chúng ta có việc cứ nói thẳng.
Thái Sử Hưu nghe Diệp Hạo nói có việc, hai mắt sáng lên.
Thực lực Diệp Hạo rất mạnh, tiểu đội Chu Tước đều muốn cậu ta gia nhập, nhưng Diệp Hạo đã liên tục từ chối họ hai lần.
- Anh biết làm APP không?
- Biết!
Diệp Hạo ra khỏi phòng đã không thấy Hiểu Minh, mà thấy đồ anh ta để lại đã biết, chắc tên này ra ngoài mua đồ.
Không bao lâu sau, tiểu đạo sĩ mang theo một con gà trống đi vào.
- Đạo huynh, gần đây có văn phòng tứ bảo nào không?
- Anh lên taxi nói với tài xế đến văn phòng tứ bảo Thành Nam trên đường Nhất Điều là được.
Đường Phiên Phiên đi từ nhà vệ sinh ra nói.
- Ừm, bây giờ tôi đến đó.
Hiểu Minh thuộc loại nói là làm luôn, anh ta nói đi thì đi liền.
- Đợi tôi…
Diệp Hạo đuổi theo.
- Tôi đi mua bữa sáng.
Đường Phiên Phiên hơi ảo não.
Sao mình lại quên mất chuyện bữa sáng nhỉ?
Lúc Diệp Hạo mua hai phần đồ ăn về, Đường Phiên Phiên đã may xong hai cái hầu bao.
- Cậu muốn cái nào?
Vẻ mặt Diệp Hạo kỳ lạ nhìn hai hầu bao một lát, chọn như thế nào đây?
Con mẹ nó, hai cái này là uyên ương nha!
Đường Phiên Phiên chớp chớp mắt hỏi.
- Sao thế?
- Không sao.
Trong lòng Diệp Hạo nghi ngờ nhưng vẫn chọn một cái, chẳng lẽ bà cô này không biết uyên ương sao?
Được rồi, dù cô ấy biết hay không, hắn chuẩn bị giả vờ câm điếc.
Lúc ăn được một nửa bữa sáng, di động Diệp Hạo vang lên.
- Chuyện gì thế?
Diệp Hạo thấy Viên Cao Tinh gọi, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Tôi bảo này Diệp Hạo, hôm nay cậu đừng đến tham gia huấn luyện quân sự.
- Sao thế?
- Mạnh Vĩnh Ngôn mang theo mười nam sinh chặn cậu đó.
- Mạnh Vĩnh Ngôn?
Trong mắt Diệp Hạo lóe lên tia lạnh lẽo.
- Tên này ỷ vào quan hệ với hội sinh viên, gióng trống khua chiêng chắn tại cửa lớn phòng ngủ chúng ta á.
Viên Cao Tinh nói đến đây, trong lòng có chút không thoải mái.
- Tôi biết rồi.
Diệp Hạo nói xong, tắt điện thoại.
- Mạnh Vĩnh Ngôn gây chuyện sao?
Vừa rồi Đường Phiên Phiên nghe Diệp Hạo nhắc tới ba chữ Mạnh Vĩnh Ngôn này.