Chúng Ta Cung Đấu Đi
Chương 12 :
Ngày đăng: 19:10 18/04/20
Muốn tới vườn hoa sơn trà tất nhiên phải đi qua phiến hoa quỳnh kia, Chu Anh nhìn qua hoa viên, có chút cảm khái, phi tần hậu cung sẽ giống như hoa tươi trong ngự hoa viên, hoa quỳnh tàn, liền đến sơn trà lần lượt nở rộ, trong hoa viên chưa bao giờ không có hoa nở.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Chu Anh nhìn thấy có một thái giám té quỳ trước mặt Hoàng Hậu, trên mặt vừa hoảng loạng lo sợ, vừa dập đầu.
Không ít phi tần sợ tới mức lui về phía sau, chỉ có Hoàng Hậu cùng Trương quý phi được cung nữ đỡ, miễn cưỡng trấn định. Hoàng Hậu thấy hắn đường đột như thế, trong giọng nói có một tia tức giận: "Vô phép, sao thất nghi như thế, nếu va chạm hoàng tự trong bụng Quý phi cùng Thục phi ngươi chịu trách nhiệm được không?!"
“Hoàng Hậu nương nương thứ tội, Quý phi nương nương, Thục phi nương nương thứ tội, nô tài... nô tài không phải là cố ý mạo phạm... " Thái giám nói chuyện lắp bắp, căn bản nói năng lộn xộn: "Cung nữ... thi thể..."
Hoàng Hậu quát mắng: "Đến tột cùng là có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng, đừng dọa các vị chủ tử!"
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tài và Tiểu Oản Tử cùng là nô tài phủ nội vụ, hôm qua phụng mệnh sửa chữa lại phiến hoa quỳnh này, ai ngờ... Ai ngờ lúc nãy ở trong mặt đất vườn hoa quỳnh lại nhảy ra một thi thể cung nữ."
Tất cả mọi người cúi đầu rút khẩu khí.
"Được, ngươi tương đối gan lớn, ngươi mang bổn cung đi nhìn xem.” Hoàng Hậu chỉ huy đâu vào đấy: "Trương quý phi cùng Thục phi mang theo mọi người đứng đợi bổn cung, để tránh chấn kinh."
Hai người đều có mang long duệ, trong lòng cảm thấy xui xẻo, mặc dù thấy hiếu kỳ, cũng sẽ để ý đại cục, tự nhiên đáp ứng.
Thời gian không quá nửa nén hương, Hoàng Hậu liền trở lại, sắc mặt khó coi: "Thục phi, cung nữ này được bọn họ xác nhận, xác thực là Xuân Hỉ trong cung ngươi, khi chết thập phần thảm thiết, muội muội cũng không cần đi nhìn."
Sắc mặt Thục phi có một tia buồn bã: "Xuân Hỉ ở trong cung thần thiếp luôn luôn khắc kỷ thủ lễ, chưa bao giờ vượt khuôn phép, thần thiếp cũng chưa bao giờ la rầy hay trách phạt, hiện giờ lại chết thảm, trong đó tất có kỳ hoặc. Thần thiếp có mang long duệ, không tiện xử lý, kính xin Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho Xuân Hỉ."
"Muội muội yên tâm, nếu Xuân Hỉ thật sự là do người hại chết, bổn cung chắc chắn làm chủ cho nàng.” Hoàng Hậu vỗ vỗ tay nàng, an ủi: "Hôm nay chúng tỷ muội cũng bị sợ hãi, sơn trà ngày sau ngắm, trước tạm hồi cung nghỉ ngơi đi. Bình Nhi, đi phân phó ngự thiện phòng làm canh an thần cho chủ tử các cung đi."
Trở lại Lan Tâm đường không đến một chén trà, ngự thiện phòng đưa canh lại đây.
"Chủ tử, chuyện lần này có điểm kỳ lạ, trong lòng nô tỳ vẫn cảm thấy không yên bất an, chủ tử, dựa vào ý kiến ngài, đây là có chuyện gì?" Bách Hợp thấp giọng mở miệng.
Lông mày Gia Nguyên đế cũng chưa nhích, màu mắt sâu thẳm nhìn lại: "Chu bảo lâm, việc này nàng có lời muốn nói?"
Chu Anh bị buộc lên tuyệt lộ, chỉ có thể bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng như tuyết: "Thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu minh giám, tần thiếp cùng Thục phi tỷ tỷ tay chân tình thâm, tần thiếp lại như thế nào hãm hại Thục phi nương nương?"
"Tỷ muội tình thâm?" Mai quý nhân châm chọc mở miệng, sắc mặt chán ghét: "Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây Chu bảo lâm vô lễ với tần thiếp, tần thiếp trừng phạt nhỏ một phen, lúc đó Thục phi nương nương ngồi liễn đi qua nhưng chưa nói tương trợ, nói vậy Chu bảo lâm bởi vậy ghi hận trong lòng."
Thái y khám và chữa bệnh cho Thục phi đi ra bẩm báo: "Hồi Hoàng Thượng, Thục phi nương nương thể chất hư nhiệt, hơn nữa cây đinh hương, cây giáng hương đều có tính khơi thông khí huyết, cho nên có dấu hiệu sanh non rất nhỏ, cũng may phát hiện kịp, giờ phút này cũng không lo ngại."
"Vậy là tốt rồi, thái y, cố gắng điều trị thân mình cho Thục phi, bổn cung nhất định cho nàng một cái công đạo."
"Vâng, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, vi thần đi xuống trước khai căn chế dược cho Thục phi nương nương."
"Chu bảo lâm, may mà lúc này Thục phi nương nương cùng đứa nhỏ trong bụng hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng ko nguy hiểm), nếu không ngươi có mười cái mạng cũng là bồi không nổi." Mai Ánh Tuyết tựa hồ có chút nhụt chí, khí thế ngoan lệ như trước: "Chu bảo lâm có tâm hại người, vì an bình của hậu cung, thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu nghiêm trị."
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, nếu Thục phi nương nương cùng long duệ trong bụng cũng không lo ngại, kính xin Hoàng Thượng Hoàng Hậu tha Chu bảo lâm một mạng, xử nhẹ tội." Trương thái nữ lên tiếng phụ họa.
Nghe đi, nghe là cầu tình, thực chất cũng định tội cho nàng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, việc này không liên quan tới tần thiếp, khẩn cầu Hoàng Thượng Hoàng Hậu điều tra rõ việc này, rửa trong sạch cho tần thiếp." Chu Anh không muốn không công bị người vu hãm, quỳ xuống đất trần tình: "Mai quý nhân luôn miệng nói tần thiếp đi qua vườn hoa quỳnh, hung thủ đó là tần thiếp, nhưng nếu còn có người đi qua, ý định vu oan, tần thiếp liền chết thay kẻ kia."
"Chu bảo lâm, không phải bổn cung không chủ trì công đạo cho ngươi, nhưng đêm đó ngươi quả thật đi qua vườn hoa quỳnh, hơn nữa là một mình, vẫn chưa có người ra mặt làm chứng cho ngươi, bổn cung thật sự không thể phục chúng."
Chu Anh không có nói tiếp, chính là lẳng lặng nhìn người trong điện, trong lòng lạnh lùng tính toán bao nhiêu người thật sự không che dấu chút nào vui sướng khi người gặp họa, lại có bao nhiêu người chờ xem vạn kiếp bất phục của nàng.
p/s: ta vừa edit chương này vừa tức anh ách. Nhưng nói chung cứ con nào to miệng, con đó chết trc! ^^