Chúng Ta Cung Đấu Đi
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:10 18/04/20
Chu Anh đương nhiên là có nhân chứng, nhưng nàng không muốn mở miệng, nàng đang chờ thái độ Hoàng Đế. Nàng mở miệng hay Gia Nguyên đế mở miệng trước, đó là hai ý tứ, hai hiệu quả khác nhau.
Vẫn chưa mở miệng, Gia Nguyên đế nhìn mọi người trong đại điện, lại nhìn người quỳ gối trong điện buồn không lên tiếng, trong lòng thở dài, thật sự là thuận theo đến mức làm cho người giận này không tranh, thật bất hạnh. Nàng không muốn lợi dụng tâm ý của mình, hắn làm sao không hiểu, nhưng vì người khác suy nghĩ quá nhiều, ngày sau sẽ khổ sở rất nhiều. Thí dụ như hiện nay, nếu chính mình độc ác quyết tâm không thay nàng giải vây, nàng sẽ như thế nào?
Rốt cuộc không đành lòng, Gia Nguyên đế tiến lên đem người quỳ trên mặt đất tự mình nâng dậy, mới chậm rãi nhấc mắt lên nói: "Chu bảo lâm có nhân chứng xác thực, đó là trẫm."
Giọng nói không giận tự uy làm cho cả đại điện lặng ngắt như tờ, không người nào không kinh ngạc việc này phát triển quay ngược trở lại.
Lúc này, trong đại điện đột nhiên bay vào mấy con bướm ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen, bướm ngũ sắc), xoay quanh nhảy múa, cuối cùng, lại nhất tề dừng ở trên bộ diêu khổng tước nhiều màu của Mai Ánh Tuyết, nổi bật lên vẻ mặt của nàng có chút phẫn nộ vặn vẹo, lại khó coi.
bướm ngũ sắc
Có Hoàng Thượng làm nhân chứng, ai còn dám nghi ngờ, hiềm nghi Chu Anh liền tan thành mây khói.
Nhưng sự tình cũng không có bởi vậy chấm dứt.
"Loài bướm này rất thích mùi phấn hoa nồng đậm, sao bộ diêu của Mai quý nhân lại thơm như vậy?" Hiền phi vừa nghi hoặc vừa đến gần Mai quý nhân: "Hoàng Thượng, nô tì nhận biết, loại mùi này, là mùi hương phấn hoa hoa quỳnh."
"Trong cung cũng không có làm chế phẩm phấn hoa hoa quỳnh, mà hoa quỳnh chỉ nở một đêm, thì ra là một đêm kia Mai quý nhân cũng đi qua vườn hoa quỳnh, Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thần thiếp nói có đúng không?"
Gia Nguyên đế buông Chu Anh ra, bước đi thong thả quay về bên cạnh Hoàng Hậu: "Ái phi nói đúng, Mai quý nhân, đêm đó trẫm cùng Chu bảo lâm đang ngắm hoa, vẫn chưa gặp qua Mai quý nhân. Cớ gì bộ diêu trên đầu Mai quý nhân sao lại dính phấn hoa quỳnh vào?"
"Tần thiếp oan uổng a Hoàng Thượng." Mai quý nhân lúc này mới thật sự hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gở bộ diêu khổng tước ném xuống đất: "Tần thiếp chưa bao giờ đi qua vườn hoa quỳnh, thỉnh Hoàng Thượng minh giám."
Nói tóm lại, vị Hoàng Đế này trên giường chính là hơi hơi có chút biến thái cùng không kiềm chế, khó nắm bắt nhưng không lớn.
Thân thể Chu Anh non nớt, kinh nghiệm cũng thân kinh bách chiến, còn chưa đem hết tất cả vốn liếng, thân thể đã mỏi mệt không chịu nổi, tùy ý Gia Nguyên đế giằng co. Sức lực theo không kịp kinh nghiệm, nàng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đầu cơ trục lợi, ôm cổ Gia Nguyên đế lấy lòng hắn, làm cho hắn cũng tốc chiến tốc thắng.
Ai ngờ hôm nay Gia Nguyên đế lại dũng mãnh vô địch như phảng phất ăn xuân dược, cho đến khi trên người nàng mệt rã rời, gân cốt đau nhức, hắn mới rốt cục thoả mãn, trên mặt thần thái sung sướng vô cùng.
"Ái phi mệt mỏi?" Lúc sau một lần nữa rửa mặt thay quần áo Chu Anh liền có chút miễn cưỡng không động đậy, Gia Nguyên đế hiếm khi mở miệng hỏi.
"... Hoàng Thượng rất hung tàn." Chu Anh không nhìn hắn, rút vào trong lòng ngực của hắn, cúi đầu lẩm bẩm, một giây sau liền lâm vào trong mộng.
Người đàn ông nào đó đều có thể nghe ra câu than thở này ngữ khí tuy là oán giận, nhưng cũng là một câu khen ngợi. Gia Nguyên đế cảm thấy mỹ mãn đem Chu bảo lâm ôm vào trong ngực, cơn buồn ngủ cũng mãnh liệt đột kích.
Gia Nguyên đế làm việc và nghỉ ngơi thập phần có quy luật, giờ mẹo sẽ tỉnh lại, cảm giác tựa hồ có người quấy rối, hắn từ từ nhắm hai mắt bất động thanh sắc chờ động tác bước tiếp theo của nàng.
"Thôi công công, đầu hạ trên mặt đất có giọt sương dễ dàng trượt chân, lúc Hoàng Thượng đi ngươi phải chú ý chút. Đồ ăn sáng nhẹ chút, giảm bớt đầy mỡ cùng với gì đó quá ngọt." Giọng nữ đang cúi đầu dặn dò.
Gia Nguyên đế hơi hơi mở mắt ra liền thấy Chu bảo lâm đang phân phó Thôi Vĩnh Minh, tựa hồ hơi mệt chút, tay còn vuốt ve thắt lưng. Xưa nay lúc hắn rời giường hay tức giận trong lòng nhưng có chút ấm áp: "Nàng tối hôm qua mệt nhọc, tiếp tục nghỉ ngơi đi, đừng mò mẫm bận việc, chuyện này Thôi công công sẽ quản lý."
Chu Anh lúc này mới ngoan ngoãn nằm lại trong chăn, cầm lấy góc chăn, lệ quang lòe lòe nhìn thấy hắn: "Tần thiếp tuân chỉ, tần thiếp theo trên tinh thần cung kính Hoàng Thượng."
"..."
Mãi cho đến hạ triều, Thôi Vĩnh Minh vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng Gia Nguyên đế ẩn ẩn ý cười, hắn thầm nghĩ, chủ nhân Lan Tâm đường này, sợ là chịu sủng một thời gian.