Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 18 : Cậu yêu thầm tôi
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Từ hội trường của K đại đến ký túc xá, đi với tốc độ bình thường cũng mất ít nhất 20 phút, nhưng Mục Khải An chạy một hơi đến chỉ mất có năm đến sáu phút.
Cậu vừa chạy thật nhanh vừa thở hồng hộc, trong đầu không ngừng tràn ngập những hình ảnh liên quan đến Hà Tất, cậu xem nhẹ tất cả những mệt nhọc mà thân thể vì vận động mạnh mang lại.
Nhớ lần đầu tiên gặp mặt; Cái ngày cậu bị cảm nắng nằm trên lưng của Hà Tất, được anh, cõng đi; Cái lần Hà Tất đứng ở đằng sau nhìn cậu giặt quần áo; Cái lần Hà Tất mua trà sữa đặt ở trên bàn cậu; Rồi cái ngày được anh đèo bằng xe đạp đi chơi...... Tất cả đều có bóng hình của Hà Tất.
Lúc này, bất luận cậu có chạy nhanh đến mức nào, hết thảy những cảm quan mà cậu có được đều dường như bị thế giới này rút đi toàn bộ, chỉ còn lại những hình ảnh không thể nào mất đi. Mà trong tất cả những hình ảnh đó, lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh Hà Tất đèo một cô thiếu nữ mặc váy trắng ở sau lưng trên chiếc xe đạp, thoáng chốc, tất cả những hình ảnh có khuôn mặt của Hà Tất bỗng trở nên vẫn vẹo và biến dạng.
Đại não Mục Khải An trở nên vô cùng hỗn loạn, giống như tất cả những ký ức mà cậu có được đều đang biến đổi theo từng giây. Hiện thực và tưởng tượng của bản thân có sự chênh lệch quá lớn khiến cậu nghi ngờ tất cả mọi thứ, nhưng trong tiềm thức của cậu vẫn có ý chống cự lại hiện thực, cho nên dù trong đầu vẫn còn một mảnh hỗn loạn, hai chân lại không tự chủ được mà chạy thật nhanh về ký túc xá, tựa hồ hiện tại muốn làm rõ hết thảy mọi thứ, những điều mà cậu còn đang mê man.
Cho đến khi bả vai bị đụng vào một thứ gì đó, Mục Khải An rốt cuộc phục hồi tinh thần, mà đúng lúc này, cậu lại nghe thấy thanh âm của Hà Tất.
"Mục Khải An?" Hà Tất đang cầm theo mấy túi trà sữa trở lại ký túc xá, không ngờ có một người từ phía sau chạy thật nhanh tới, còn đột xuất tông mạnh vào cánh tay của anh thiếu chút nữa là cho mấy túi trà sữa văng xuống đất.
Hà Tất khó chịu định đẩy người nọ ra thì người ấy đã chạy thật nhanh cách xa 2, 3m, hoàn toàn không có ý định dừng lại xin lỗi, Hà Tất lập tức trầm mặt, không cẩn thận đụng vào tôi cũng không hẳn là do cậu sai, nhưng cậu đụng vào tôi mà không xin lỗi thì cậu chắc chắn không đúng rồi. Thế nhưng vào lúc này Hà Tất đột nhiên phát hiện thân ảnh ấy có chút quen thuộc, nhìn lại thì ngay lập tức xác định đó không phải là Mục Khải An sao.
"Mục Khải An, cậu ở đây làm gì?" Không thể là đang chạy bộ được, nào ai chạy bộ lại ăn mặc như thế.
Hà Tất vội bước nhanh mấy bước đến, quả nhiên chính là Mục Khải An, chỉ là lúc nhìn thấy Mục Khải An thì mọi hoả khí đều tan biến, ngược lại đứng ngây ngốc.
"Cậu làm sao vậy?" Bước lên một bước, Hà Tất đưa cánh tay đang nhàn rỗi lắm lấy bả vai của Mục Khải An, không ngờ ngay giây tiếp theo đã bị Mục Khải An vung tay ngăn trở.
"Tôi như thế nào cậu không phải rất rõ ràng sau!" Mục Khải An gạt bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, hai mắt căm tức nhìn Hà Tất đỏ lên.
"Cái tên cặn bã nhà cậu còn giả ngu!" Mục Khải An vô cùng mất phong độ nói, "Cậu nếu đã không buông bỏ được cô bạn gái cũ thì còn đến chỗ tôi làm gì? Miệng nam mô bụng bồ dao găm* thích thú lắm hả? Chơi đùa tôi sướng lắm phải không? Cảm giác chân đứng hai thuyền thành tựu lắm chứ gì?" Mục Khải An vừa rống lên vừa chảy nước mắt ào ào vô cùng khổ thân, Mục Khải An nhà cậu từ khi lớn lên chưa bao giờ ăn quả đắng như vậy, chuyện này làm cậu khổ sợ muốn chết.
*: vẻ ngoài từ bi nhưng bên trong lại độc ác
"Má nó," Hà Tất lại trợn mắt há hốc mồm, "Mục Khải An, cậu nói cái mẹ gì thế? Cậu lặp lại lần nữa cho tôi xem nào!"
"Đủ rồi, đi mà tìm bạn gái của cậu đi, hai chúng ta dừng ở đây." Mục Khải An nói xong xoay người chạy biến dạng.
Red9: Đùa chứ đọc đến đoạn này không biết nên khóc hay nên cười nữa (╯▽╰)
Hà Tất lúc này sao có thể để cậu chạy nhanh như vậy, đưa cánh tay dài bắt lấy bả vai của cộng, "Cậu đem chuyện này nói rõ ràng lại cho tôi biết."
"Buông ra, có cái gì để nói chứ." Mục Khải An lần nữa đánh văng tay của Hà Tất ra, nước mắt chảy ròng ròng sống tận cằm, sau đó chảy xuống cổ, rồi lại chảy xuống hầu kết...... Thế nhưng cũng không đưa tay ra lau, cố chấp cắn răng không nói tiếng nào.
Mục Khải An vung tay Hà Tất ra liền chạy nhanh về ký túc xá, căn bản là không cho Hà Tất một cơ hội nói chuyện nào.
Đối với việc này, Hà Tất lại càng không thể hiểu nổi, anh vốn tưởng rằng Mục Khải An yêu thầm anh, cho nên việc anh lỡ hẹn hôm nay đi gặp Trần Lộ Lộ hiển nhiên đã tổn thương lòng cậu, nhưng vừa nhìn thái độ của Mục Khải An vừa rồi thì câu chuyện căn bản không đơn giản như vậy, Hà Tất hoàn toàn phát ngốc.
"Mục Khải An!" Hà Tất nhanh chóng đuổi theo cậu, không nghĩ cái tên suốt ngày ru rú ở nhà không thích vận động, lại còn bị cảm nắng đợt đi học quân sự, thế mà lúc này lại chạy nhanh như thỏ trốn thợ săn, Hà Tất vừa cầm theo mấy ly trà sữa nữa căn bản là không đuổi kịp cậu.
"Mục Khải An, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Kết quả là, một người chạy một người đuổi theo, toàn cảnh đuổi bắt này khiến nam sinh ở ký túc xá vô cùng khó hiểu, Hà Tất lúc này cũng phải nhanh chân chạy theo như cún vậy!
Hoàn chương 18