Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 24 : Cậu yêu thầm tôi
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Hà Tất đi vào, Mục Khải An đang kề tai nói nhỏ chuyện gì đó với Mẹ Mục, hai mẹ con ngồi đó thầm thì to nhỏ, nhìn từ bất kì góc độ nào cũng đều hài hoà một cách dị thường, đó là hình ảnh Hà Tất chưa bao giờ thấy ở gia đình mình. Mẹ Hà là giáo viên cao trung, có thói quen quản giáo vô cùng nghiêm túc, bà đối xử với Hà Tất nghiêm khắc hơn đa số học sinh.
Thế nhưng Hà Tất cũng không hẳn là hâm mộ, đó dù sao cũng chỉ là phương thức ở chung khác nhau mà thôi, sự yêu quý của mẹ Hà với anh chắc chắn không nhỏ hơn bất kì người mẹ nào khác. Chỉ là anh cảm thấy phương thức ở chung của hai mẹ con Mục Khải An rất mới lạ, lại có chút quái dị, trong ấn tượng của Hà Tất thì giữa mẹ và con trai không phải là hình ảnh ở chung này, huống chi cậu cũng đã lớn từng này, trông vừa quái lại còn vừa gái tính. Nhưng đặt nó trên người Mục Khải An thì lại có cảm giác không nói nên lời, không thấy không ổn, còn làm người ta vô cùng thoải mái.
Hà Tất đột nhiên hậu tri hậu giác liền nhớ tới lúc bọn họ vừa mới bước vào cửa thì mẹ Mục lại buột miệng thốt ra một tiếng "Bảo bảo", vừa rồi anh vì đang kinh ngạc nên bỏ qua tiếng "Bảo bảo" này, giờ nhớ lại, hình ảnh này thật là nói không nên lời...... Có chút buồn cười.
Bảo bảo...... Xuy ~
Đúng là buồn cười thật sự, Hà Tất tuyệt đối không khách khí mà cười nhạo, Mục Khải An quả thực còn hơn cả được nuông chiều từ bé trong tưởng tượng của anh. Nhưng mà lại có chút gì đó đáng yêu, tưởng tượng đến cảnh Mục Khải An được gọi là Bảo Bảo thôi đã thấy thật đẹp mắt.
Hà Tất vừa đi đến bên cạnh bàn, hai vị đang thầm thì to nhỏ đột nhiên văng ra như lò xo, hơn nữa hai mẹ con còn cùng nháy mắt tung ra công phu làm bộ làm tịch trở nên nghiêm trang.
"Tiểu Hà đã trở lại, mau ngồi đi." Mẹ Mục thật là ưu nhã nói.
"Vâng, dì."
Hà Tất nhịn cười cười lễ phép với mẹ Mục, lúc đưa mắt sang Mục Khải An thì cậu còn tỏ vẻ không thèm quan tâm đến anh, Hà Tất cũng chỉ sờ sờ mũi rồi ngồi xuống bàn ăn tiếp.
Nhưng không phải Mục Khải An không để ý đến anh, chỉ là mẹ Mục cùng với anh đang nói một vài câu chuyện liên quan đến học tập và sinh hoạt, Mục Khải An vừa ngồi ăn vừa dựng lỗ tai nghe.
Sau khi ăn xong thì mẹ Mục có ý định trở về nhà, Hà Tất và Mục Khải An cùng đưa bà lên xe, trên đường anh lại một lần nữa chứng kiến mối quan hệ thân mật của hai mẹ con. Hà Tất nhanh chóng phát hiện ra, Mục Khải An ở trước mặt mẹ và Mục Khải An ngày thường có sự thật khác biệt rất lớn, đó chính là lười giả bộ.
Trước khi về, mẹ Mục mới nói riêng với anh, "Tiểu Hà, hôm nay là dì đến đột xuất, cũng không nói cho An An biết, không doạ đến con đó chứ?"
"Không có không có." Hà Tất nhanh chóng lắc đầu, trong lòng thì hơi ngứa ngáy, nghĩ nhất định là vừa rồi Mục Khải An đã nói gì đó với bà, nhưng đồng thời anh cũng cảm khái một điều, mẹ Mục thật sự là một người có tâm lý, vừa rồi không nói mà lúc chuẩn bị đi mới nói với anh, là cho anh và Mục Khải An bớt thiếu tự nhiên.
"Vậy thì tốt rồi, nhà của dì ở ngay thành phố C, về sau nếu thích thì con cứ đi cùng An An về thăm dì, cuối tuần rảnh mà đúng không, dì sẽ nấu món ăn thật ngon cho hai đứa."
Hà Tất: "......"
Điều này thật sự rất không phù hợp. Vì thế Hà Tất lại tiếp tục nói, "Về sau cậu...... Đi ăn cơm cũng không cần gọi tôi nữa, cũng đừng mua đồ ăn đặt trên bàn của tôi, trà sữa cũng không cần mua," Hà Tất dứt khoát cắn răng nói, "Chính là muốn bảo trì khoảng cách này."
Nội dung của lời nói từ miệng Hà Tất thốt ra như lời tuyên ngôn tuyệt giao của hai đứa nhỏ ở vườn trẻ, nhưng thực tế thì thực tại rất tàn nhẫn, anh dự đoán rằng Mục Khải An sẽ trở mặt với anh, sau đó hung hăng tung một quyền rồi tặng anh một câu, "Ông đây bị mù mới thích cậu, đồ cặn bã."
Nhưng sự thật là, ánh mắt Mục Khải An lại mang một ý nghĩa khác lặng lẽ nhìn Hà Tất, "Đội bóng rổ của trường học chúng ta còn tuyển thành viên mới không?"
Hà Tất cứng người, giống như dùng hết sức lực để tung một chiêu lớn, kết quả lại như đấm một quyền vào rổ bông, Hà Tất lập tức hoá ngu.
"Đúng vậy, làm sao cậu lại biết?" Hà Tất trố mắt, đề tài này cứ như vậy là hết? Chuyện là như thế nào?
Nhưng điều của Mục Khải An nói là sự thật, đội bóng rổ của K đại vô cùng nổi danh ở những trường đại học phụ cận, thường xuyên thi đấu cùng các trường khác, thậm chí còn rất được hoan nghênh.
Bọn họ tuyển thành viên cho câu lạc bộ bóng rổ, cho nên Hà Tất cả gan một lần. Anh cao 188cm miễn cưỡng phù hợp, còn chuột thì nguyện ý luyện tập với anh. Vì thế Hà Tất có tính toán sẽ khổ luyện vòng một, nhưng không hiểu sao Mục Khải An lại biết điều này?
Mục Khải An nhướng mày, "Ban của chúng tôi cũng có CLB bóng rổ," có chút đắc ý cong cong khóe môi, "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu."
Hà Tất: "......" Những lời này là có ý gì? Rốt cuộc có phải là những gì mà anh đã nghĩ đến hay không? Nhưng chỉ cảm thấy đặt nội dung của nó vào ngữ cảnh này thì có vẻ không phù hợp cho lắm.
Hà Tất con đang muốn nói điều gì đó, Mục Khải An đã sung sướng ngồi lên yên sau xe đạp, cũng may là Hà Tất có chiều cao và sức lực, không thì thiếu chút nữa là xe bị đổ.
"Quay trở về ký túc xá đi," Mục Khải An nói, "Buổi chiều tối còn phải đi sinh hoạt câu lạc bộ tennis."
Hà Tất nhìn chăm chăm vào hai mắt của cậu, cuối cùng cũng chắc chân lên lái xe đạp, sau đó anh như phát hiện quần áo sau lưng bị Mục Khải An kéo, cậu lúc này cảm giác đã tự nhiên hơn.
Mục Khải An ngồi ở đằng sau, bàn tay nắm lấy quần áo Hà Tất, còn vô tình chạm vào chiếc eo rắn chắc của anh, rồi sau đó như chột dạ mà cúi đầu cong khoé môi, lúm đồng tiền bên trái xuất hiện rất lâu rồi mới biến mất.
Không thể không nói, những điều mà Mục Khải An hiểu được trong câu nói của anh đều tốt vô cùng, hơn nữa là tự giác hướng những ý nghĩ đó theo chiều hướng tốt.
Hoàn chương 24