Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 27 : Cậu không yêu thầm tôi?

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Tác giả: Thiên Hạ Thiên



Editor: Red9



Hà Tất nói là 1 đến 2 tiếng mới về, nhưng đối với Mục Khải An đã chuẩn bị hết thảy mà nói, một giây chờ đợi thôi cũng là một sự giày vò.



Hơn nữa Đậu Nha cũng lo lắng, Mục Khải An làm sao lại không biết Trần Lộ Lộ đang học ở C đại, mà hôm nay cố tình lại là sinh nhật của Hà Tất, một ngày nhạy cảm như vậy, không thể trách Mục Khải An sẽ nghĩ nhiều.



Cho nên sau khi cơm nước xong mang theo mọi người đi KTV, Mục Khải An vẫn luôn đứng ngồi không yên. Thật vất vả chịu đựng đến 8 giờ, Mục Khải An liền nhịn không được lại lần nữa gửi tin nhắn cho Hà Tất để xác nhận.



【 Cậu trở về chưa? 】



Nhưng tin nhắn WeChat đã gửi đi được một lúc rồi mà vẫn không có hồi âm, Mục Khải An lại dùng QQ liên tục gửi tin cho anh.



【 Rốt cuộc cậu có về không vậy? 】



【 Còn mất bao lâu nữa? 】



【 Cậu rốt cuộc có biết hôm nay là ngày gì hay không? 】



Cậu chưa bao giờ làm chuyện như thế này, cậu đúng là thích Hà Tất, nhưng không thể bởi vì thích anh mà cậu hoàn toàn không biết giận, ngay cả phần tâm ý của mình cũng bị người ta tùy ý giẫm đạp.



Nhưng Mục Khải An ngồi đây chờ đợi trong căng thẳng lại căn bản không biết, lúc này Hà Tất cũng đang ở KTV, thậm chí còn đến sớm hơn họ những nửa tiếng.



Hơn nữa không khéo chính là, lúc này Hà Tất đang hát, di động của anh để tuỳ ý trên sô pha.



Càng không khéo chính là, thời điểm tin nhắn vừa đến, lại bị Tập Mạt vẫn luôn ngồi cạnh Trần Lộ Lộ phát hiện ra. Vốn Tập Mạt bất mãn với Hà Tất vì chuyện của Trần Lộ Lộ, thấy vậy cô quyết định không bỏ qua cơ hội này, bất động thanh sắc, cô nàng cầm lấy di động của Hà Tất.



Thời điểm tin nhắn QQ hiện lên, màn hình điện thoại ngay lập tức sáng lên hiển thị trạng thái khoá màn hình.



Trong mắt của Tập Mạt, Hà Tất và Trần Lộ Lộ vốn chính là thiên địa tạo nên một đôi, việc chia tay lúc cao trung là do chuẩn bị cho chuyện tốt nghiệp thực ra cũng là một điều rất bình thường, mà bọn họ hiện tại trùng hợp thay lại sống và học trong cùng một thành phố, vậy thuyết minh rằng bọn họ chính là trời sinh một đôi.



Sở dĩ hiện tại không thể hợp lại, nguyên nhân lớn nhất cũng vì Tất tra nam di tình biệt luyến* Mục Khải An là cái tên tuesday giậu đổ bìm leo**.



*: Yêu một người rồi, sau lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới



**: Lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Vốn là không ôm hy vọng chỉ buột miệng nói ra, không ngờ nam sinh sửng sốt một lúc thì đột nhiên cười nói, "Hà Tất? Đương nhiên biết rồi, hôm nay bọn tôi còn đi chơi cả ngày với nhau, cậu tìm cậu ấy à?"



Kết quả ngoài ý muốn làm Mục Khải An sửng sốt hai giây, rồi sau đó mới nói, "Đúng vậy, tôi tìm cậu ấy, nhưng mà tôi gọi điện không được."



"Ồ, vậy thì thật trùng hợp," nam sinh mắt kính cũng không có phát hiện Mục Khải An biến hoá dị thường, xoay người chỉ chỉ về một nhà nghỉ phía sau cách đó 50 mét, "Đó, kia chính là nhà nghỉ bọn tôi ở, lầu ba phòng 302, Hà Tất đang ở đó."



Nam sinh vừa nói xong thì nhìn cậu linh động hỏi, "Cậu muốn đi tìm cậu ấy đúng không?"



Mục Khải An cơ hồ có chút máy móc gật gật đầu, không ngờ người nọ đột nhiên dúi vào tay cậu một lọ đồ uống.



"Vậy thì phiền cậu mang lên cho cậu ấy, vừa rồi cậu ấy nhờ tôi giúp cậu ấy mua, ở đây không có thuốc bán, tôi qua bên cửa hàng kia xem xem, cảm ơn nhé."



Không đợi Mục Khải An mở miệng, người nọ đã chạy nhanh đến cửa hàng đối diện.



Mục Khải An ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ uống ở trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nhà nghỉ mà nam sinh vừa chỉ, ánh mắt u ám, chết lặng, phẫn nộ rốt cuộc lại lần nữa điều khiển thân thể cậu.



Mà Hà Tất ngay lúc này vừa mới rửa mặt xong đang xoa tóc, nhìn di động tắt máy trên giường, chuẩn bị xuống lầu mua cáp sạc di động để sạc điện thoại.



Hoàn chương 27



Tác giả có lời muốn nói: Truyện viết đến đây, tôi có lời muốn nói.



(Xin lược bỏ phần này)



Lúc trước tôi có nói, số liệu áng văn này không tốt, thêm nữa là lỗi văn từ đầu đến giờ, tôi tận lực viết, nhưng cho dù nó có rác rưởi đến đâu thì cũng là từng chữ từng chữ mà tôi viết ra, khu bình luận chỉ có một vài người tiếp tục mua Vip để theo đuổi truyện, hoặc là chờ cái ngày thụ bị vả mặt thì liền bỏ truyện, hoặc là cảm thấy thụ vừa ghê tởm, vừa nữ tính, vừa rác rưởi, tôi thật tình khuyên mọi người một câu, cầu bỏ truyện đi, không cần thiết phải làm như vậy. Không thích và cảm thấy ghê tởm thì thật sự không cần phải miễn cưỡng làm chi, không xem thì điểm truyện có kém cũng được, cứ đơn giản như vậy thôi.



Mục đích của tôi cũng chỉ là muốn thụ thanh tỉnh, cởi bỏ hiểu lầm, ngày sau chuyện tình hai đứa nhỏ vẫn sẽ ngọt ngọt ngọt, đây vốn dĩ chính là mục đích của tôi, đó là viết về cuộc sống hằng ngày hường phấn của công thụ.



Cho nên thật sự, nhìn mọi người tỏ ra khó chịu ghê tởm, không cần khó xử bản thân mình, tôi mỗi ngày đọc bình luận cũng thấy rất khó chịu, mọi người đều không thoải mái, không bằng đừng đọc nữa. Tôi cũng sẽ thanh thản mà viết cái kết cho đoản văn này, không ai xem cũng chẳng sao.



Cảm ơn mọi người, mặc kệ nó điểm kém, đừng chửi bới, cũng đừng mắng tôi, tôi đã tận lực, cảm ơn.



Red9: Tui cảm thấy để tác giả viết ra những câu chữ khó nghe như "rác rưởi", "ghê tởm" về nhân vật mà mình tạo ra thực sự là một điều khó khăn và tàn nhẫn. Tui cũng đã từng viết truyện dựa trên tưởng tượng của bản thân, viết cho vui, cũng không cầu ai đọc, có người đọc thì càng vui vì được ủng hộ, nhưng chắc chắn sẽ không để cho bất kì ai xúc phạm đến nhân vật của mình như vậy. Đây là nhân vật là tự bản thân xây dựng theo cá tính của mình, không thích thì bảo không thích, đừng buông lời cay đắng.



Rất ủng hộ tác giả, và rất có cảm tình với Mục Khải An, chương này và chương sau em ăn hành hơi nhiều, nhưng rất nhanh em sẽ được đền đáp cho tình cảm của mình thôi!!!