Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Chương 28 : Cậu không yêu thầm tôi!

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Tác giả: Thiên Hạ Thiên



Editor: Red9



Bảy nam sinh chia ở bốn phòng, Hà Tất một mình chiếm một phòng. Bởi vì một nguyên nhân nào đó khó nói, vì là cuối tuần nên nơi dừng chân ở phụ cận trường đại học vô cùng khan hiếm, nên phòng của Hà Tất trừ một chiếc giường ra thì chỉ còn một phòng vệ sinh, cái đó cũng có thể gọi là những đợt cao điểm.



Mệt mỏi một ngày, Hà Tất chỉ đơn giản gội đầu rồi sau đó ngồi ở trên giường lau tóc, tuy rằng đầu giường có một cái TV, nhưng không có di động nên hiển nhiên là nhàm chán vô cùng, vì thế dự định lau tóc xong thì đi xuống lầu mua một dây cáp sạc điện thoại.



Hà Tất thế nào ngờ lại gặp được Mục Khải An ở đây, hơn nữa vừa mới mở cửa đã liền đụng phải người này.



"Mục, Mục Khải An?"



Hà Tất nghẹn họng nhìn trân trối, anh mới vừa mở cửa ra đã thiếu chút nữa đã đụng phải Mục Khải An đang đứng ở cửa, trừng một đôi mắt to nhìn mình. Hình ảnh này có thể nói là kinh tủng, Hà Tất vừa nhìn thấy Mục Khải An trong nháy mắt liền phản xạ có điều kiện mà lui hai bước, rồi trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.



"Cậu thế nào lại ở đây?" Thái độ giật mình thái quá của Hà Tất biểu hiện vô cùng rõ ràng.



Mục Khải An cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm Hà Tất, cậu cũng không biết bản thân mình đã đứng ở trước cửa bao lâu. Có lẽ mười mấy phút, cũng chỉ mới chớp mắt, chỉ là cậu vẫn không có đủ dũng khí để gõ cửa thì cửa dã tự mở, rồi sau đó là đối diện với Hà Tất chuẩn bị ra cửa. Lúc này bàn tay của Mục Khải An cầm lọ đồ uống còn cảm thấy vô cùng châm chọc.



"Thực ngoài ý muốn đúng không? Không ngờ lại nhìn thấy tôi đúng không?"



Lòng Hà Tất nhảy dựng, Mục Khải An đột nhiên xuất hiện mang đến sự kinh ngạc cho anh nhưng ngay lập tức đã thay thế bằng ngữ khí lạnh lùng của cậu, đặc biệt là tư thế hùng hổ doạ người đặc biệt mãnh liệt ấy. Hà Tất rất nhanh phát hiện ra thần sắc Mục Khải An vô cùng không bình thường.



Nhưng hiển nhiên, đối với việc Mục Khải An đột nhiên vô duyên vô cớ giận dỗi rồi xuất hiện ở đây, Hà Tất dĩ nhiên sẽ không chịu sự chất vấn nào từ cậu.



Khẩu khí của Mục Khải An đặc biệt không tốt, tràn ngập ý vị châm chọc và chất vấn, thậm chí Hà Tất còn thấy khó hiểu hơn so với con nhím Mục Khải An hồi mới gặp lúc khai giảng.



Không nghi ngờ, Hà Tất cũng phải trầm mặt xuống, hạ mi trầm giọng nói, "Mục Khải An, cậu âm dương quái khí như vậy là có ý gì?"



Không ngờ thái độ Hà Tất lại như thế, hoàn toàn làm Mục Khải An mất khống chế, bao nhiêu sự uất ức và phẫn nộ vì phải đi lang tháng mấy tiếng liền để tìm anh rốt cuộc bùng phát, tất cả đều toàn bộ không chịu khống chế nổi mà toát ra.



"Hà Tất, cậu không thấy mình quá đáng sao?" Mục Khải An cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ ra, mang theo sự áp chế lửa giận và không dám tin, rốt cuộc trước khi Hà Tất mở cửa, cậu cho rằng Hà Tất sau khi nhìn thấy cậu thì ít nhất hẳn là phải chột dạ và cẳng thẳng, hoặc là hoảng loạn, vô thố, nhưng Mục Khải An trăm triệu lần không ngờ Hà Tất lại tỏ thái độ như thế.



Vì thế Mục Khải An vừa nói ra khỏi miệng, hốc mắt cũng đỏ ửng lên, giống như mỗi một tế bào, mỗi một bộ phận đều đang cùng lên án cùng phẫn nộ, nhưng Hà Tất lại chỉ càng thêm cảm thấy hỗn loạn.



"Tôi quá phận như thế nào?" So với Mục Khải An đang không tự giác cất cao âm điệu, Hà Tất lại có phản ứng thêm trầm thấp hơn nhiều.



Nhưng đây cũng không phải chuyện gì tốt, hiển nhiên, Hà Tất cũng vậy.



"Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi!" Mục Khải An hoàn toàn không ngờ thái độ của Hà Tất vẫn như vậy, "Tôi thật không ngờ cậu lại là loại người này, cậu có phải cảm thấy tôi là thằng ngốc hay không? Cậu không cảm thấy loại hành vi hai mặt này rất ghê tởm hay sao?"



Đến lúc này, Hà Tất không thể không nghĩ, có phải trong khoảng thời gian này đã xảy chuyện gì khiến Mục Khải An phản ứng như vậy hay không, nhưng nghĩ xem, đối với một người thanh niên mới năm nhất đang độ thanh xuân mà nói, xúc động thường thường do lý tính hoặc điều gì đó liên quan đến mặt cảm tình.



Cho nên, Hà Tất cũng không có bởi vì khuôn mặt đang vừa đau đớn vừa uất ức của Mục Khải An mà mủi lòng, ngược lại càng ngày càng lạnh, cũng bởi vì thái độ khó hiểu ấy của Mục Khải An mà anh trực tiếp bộc phát ra.



"Mục Khải An, tôi phát hiện đầu óc của cậu có tật xấu," Hà Tất cau mày, vốn dĩ đã một ngày vui vẻ nhưng chính vì việc này mà hiển nhiên biến mất hầu như không còn, "Vì sao mỗi lần cậu đều đơn phương gây chuyện một cách khó hiểu như vậy? Cậu không thể đem chuyện nói rõ ràng ra sau đó tức giận sau không được sao? Tôi làm gì mà cậu phải tỏ ra ghê tởm tôi như vậy? Ngay cả bản thân tôi cũng không biết cậu đang ghê tởm cái gì nữa!"



"Tôi có tật xấu?" Mục Khải An cố nén hốc mắt đang đỏ lên, không dám tin chỉ vào mình, "Anh nói tôi có tật xấu?" Bởi vì cố nén nước mắt và lửa giận đang dâng lên, giận đến mức mặt đỏ lên rồi nở nụ cười châm chọc, "Tôi đơn phương gây chuyện?"




"Vậy bạn gái cũ, giải thích......" Mục Khải An đã gần như thất vọng.



"Tôi còn không phải muốn uyển chuyển nói cho cậu biết tôi là thẳng nam nên tôi không thể sao?"



...... Cho nên hoá ra cậu nói bảo trì khoảng cách đúng thật sự là bảo trì khoảng cách, mà không phải tôi có mị lực vô biên nên cậu sợ bị ảnh hưởng......



Đóng băng rồi, Mục Khải An rốt cuộc hoàn toàn đóng băng rồi, giống như vẽ một quả tim, ở trong nháy mắt đã thay đổi màu sắc trở nên tối tăm không ánh sáng, thậm chí ngay cả đường cong duyên dáng vốn có đều bắt đầu vặn vẹo, hết thảy đều đã biến hóa long trời lở đất.



Mà tàn nhẫn chính là, khung cảnh hoạt sắc sinh hương* kì diệu tất cả đều chỉ là sự tưởng tượng của cậu, ngược lại đường cong vặn vẹo đen tối không ánh sáng trước mắt mới là hình ảnh chân thực.



*: Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống như thật.



Cho nên Hà Tất nói không sai, cậu thật sự...... Có bệnh rồi.



Hà Tất nói xong kỳ thật có chút hối hận, bởi vì thần sắc Mục Khải An quá mức bi thiết, chính là sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng Hà Tất đối với câu chuyện "Mục Khải An vẫn luôn nghĩ anh yêu thầm Mục Khải An" thật sự quá mức khiếp sợ, cho nên anh một hơi đã làm sụp đổ thế giới của Mục Khải An.



"Mục Khải An?" Trên giường vẫn không nhúc nhích, hai mắt dại ra làm Hà Tất sợ đến mức cuống quít từ trên người cậu đứng bật dậy, có chút vô thố nhìn khóe mắt lăn xuống hai giọt lệ nóng của Mục Khải An, nhất thời luống cuống tay chân.



"Mục Khải An cậu không sao chứ?"



Mục Khải An không nhìn anh, nhưng lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên giãy giụa muốn dậy, cũng không biết có phải bởi vì bị Hà Tất áp chế lâu quá hay không, cậu như là bị rút hết sức lực, một chút lực cũng không xuất ra được.



Hà Tất tiến nhanh đến đỡ cậu ngồi dậy, Mục Khải An lại đưa tay đẩy Hà Tất ra.



Lúc này ánh mắt dại ra của Mục Khải An thực sự rất dọa người, sau đó cậu như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, có chút ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Hà Tất, không hề dấu hiệu nói một câu, "Thực xin lỗi."



Sau đó đứng dậy liền đi ra ngoài, thậm chí còn chẳng buồn lau giọt lệ đang lăn dài trên gò má.



Hà Tất có chút lo lắng vội vàng tiến lên ngăn lại, rốt cuộc đã trễ thế này, mấu chốt là tình trạng của Mục Khải An thực sự rất dọa người.



"Mục Khải An cậu không sao chứ?" Hà Tất nhịn không được một lần nữa xác nhận.



Mục Khải An vẫn như cũ không quay đầu nhìn Hà Tất, chỉ nhìn cửa chằm chằm, "Tôi muốn yên tĩnh."



"Để tôi đưa......"



"Xin cậu."



Hà Tất chưa dứt lời, liền thấy hai dòng nước mắt nóng lăn xuống trên má Mục Khải An, lập tức đem lời muốn nói nuốt trở vào, không dám hé nửa câu.



Sau đó, Hà Tất thấy Mục Khải An yên lặng đi ra khỏi phòng, thậm chí còn giúp anh đóng cửa.



Nhìn chằm chằm cửa đã đóng lại, Hà Tất sửng sốt hơn nửa buổi, anh tựa hồ đã hoàn toàn giải quyết một vấn đề lớn, nhưng trong lòng thật sự không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại lại lo lắng nói không nên lời.



Hoàn chương 28