Chước Lộc
Chương 77 : Vận nước (6)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Mồ hôi lạnh ẩm ướt lưng, đầu ngón tay Chung Hữu Ngọc đỡ hòn non bộ hơi run. Đường đường Thái tử một nước vậy mà hợp tác với người Man, chuyện này thực quá hoang đường.
Bất động thanh sắc từ ngự hoa viên lui ra ngoài, Chung Hữu Ngọc một đường đi tới tẩm cung của Đế Vương. Dưới tám mươi tám thềm ngọc, bị Vũ Lâm Quân thân mang giáp bạc vây lại đến mức nước chảy không lọt. Trên thềm ngọc, hơn mười Kim Ngô vệ bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Hai phe đều là thủ vệ của Hoàng thất, lại mơ hồ hiện ra tư thái giương cung bạt kiếm, cực kỳ khả nghi.
Chung Hữu Ngọc dừng bước dưới thềm ngọc, cất cao giọng nói: “Thần Chung Hữu Ngọc, cầu kiến Hoàng Thượng.”
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân tiến lên, khom mình hành lễ: “Tham kiến Tố Quốc công, Hoàng Thượng bệnh nặng, không thể tiếp.”
“Hoàng Thượng có chỉ, truyền Tố Quốc công yết kiến!” Trên bậc thang, thống lĩnh Kim Ngô vệ và thống lĩnh Vũ Lâm Quân liếc mắt nhìn nhau, ngón tay đỉnh khai bội kiếm bên hông.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân không nhiều lời nữa, cụp mắt lui qua một bên, “Quốc công gia, mời.”
Trong tẩm cung rộng rãi, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Giữa long sàng và đại môn, lập một bức bình phong bằng vải the, để ngừa Phệ Linh bạo phát, nhuộm tới người đến thăm bệnh. Màn sa trắng thuần, mỏng như cánh ve, cũng không ảnh hưởng tầm mắt, có thể nhìn thấy Nguyên Sóc Đế dựa trên giường, sắc mặt xám trắng.
Cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều thay đổi toàn bộ, thật là lạ mặt.
“Hữu Ngọc à, ngươi đã đến rồi.” Phong Trác Dịch khí tức bất ổn mà nói. Tiên giả đột nhiên mất đi linh lực, không phải ai cũng như Thẩm Lâu hằng ngày tu luyện thể phách, sẽ trở nên hết sức yếu ớt.
“Hoàng Thượng, thần có tội.” Chung Hữu Ngọc quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng trầm trọng. Nếu như Thái tử thực sự mưu nghịch, hắn chính là đồng lõa.
“Sao lại giống hệt cha ngươi, trách nhiệm gì đều ôm đồm hết trên người mình, ” Nguyên Sóc Đế dường như hơi cười, khá là cảm khái nói, “Hắn thời niên thiếu từng nói qua với Trẫm, hắn còn sống một ngày, sẽ một ngày bảo vệ Trẫm chu toàn. Hắn mất, Trẫm cũng muốn che chở huynh đệ các ngươi chu toàn. Bây giờ ngươi đã trưởng thành, Trẫm có thể an tâm thấy hắn.”
Dứt lời, thái giám hầu hạ bên người đi ra, đem một phong thư cũ đưa cho Chung Hữu Ngọc. Dáng chữ thẳng thắn thoải mái, là bút tích của Chung Trường Dạ.
[2] chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng
“Hoàng Thượng muốn biết vận nước?” Chu Tinh Ly nghe thế loại huyền học bát quái liền khơi dậy hứng thú, từ trong tay áo móc ra ba viên Tinh Hồ Thạch khắc tiền âm dương, “Thần giúp ngài tính một quẻ.”
Phương lỗ thông âm dương, sáu hào làm một quẻ.
Lật đi lật lại bấm đốt ngón tay nửa ngày, Chu Tinh Ly chép miệng một tiếng, “Theo Tử Vi, thì vận nước không đủ mười năm.”
Phong Trác Dịch cả kinh, “Mười năm!”
“Hoàng Thượng cũng biết, tính vận nước, phải cần thời gian dài, dùng góc nhìn của thần, phỏng chừng cũng chỉ năm, sáu năm thì tận.” Chu Tinh Ly bình chân như vại mà nói, thu hồi tiền Tinh Hồ Thạch của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài danh ngôn của danh nhân Đại Dung)
Trọng trách quốc gia, đang trong một bát máu, song, Huyền Quốc công quyết không cho. —— Đại Dung · Quốc Công · Chung Hữu Ngọc
Ta nói mọi người đều say mình ta tỉnh, một đám ngu ngốc thật đau đầu. Chỉ có Tín Tín hiểu, hừ hừ! —— Đại Dung · Quốc Công · Hầu phu · Thẩm Lâu
Hoàng Đế chơi thật vui. —— Đại Dung · Thái sư · Trận sư · Dược sư · Tín Tín sư · Chu Tinh Ly