Chước Lộc
Chương 78 : Vận nước (7)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Màn đêm buông xuống, bên bờ Bắc Mạc yên tĩnh như trước. Gió đêm thổi tới sườn núi, cỏ xanh nổi sóng, đuốc trong doanh địa lúc sáng lúc tối.
Thẩm Lâu đứng trước cửa trại, nhìn về phương xa. Chung Hữu Ngọc không rõ vì sao theo sát y đứng chung một chỗ: “Nhìn cái gì vậy?”
“Quang.” Thẩm Lâu cao thâm khó dò mà nói một chữ, liền không để ý tới hắn.
“Quang gì? Ngươi hẳn đã an bài đốt lương thảo phe địch? Không đúng, người Man ở phương Bắc, cửa doanh này hướng Nam, chỗ nào có quang?” Chung Hữu Ngọc lải nhải nói, lấy được hồi âm cũng không chịu đi, tiếp tục nỗ lực thuyết phục Thẩm Lâu giúp hắn xin một bát máu Lâm Tín. Thà rằng tin có, còn hơn tin không, vạn nhất có thể cứu Hoàng Đế mà bọn họ lại không cứu, tội đó quá lớn rồi.
Lúc này, thật sự có một đạo quang từ phía Nam xẹt đến, nhẹ nhàng hạ xuống. Thiếu niên mặc áo xanh, tuấn tú như hoa đào tháng ba, hải đường tháng năm, chính là Lâm Tín mang theo rượu. Nhìn thấy Thẩm Lâu ở trước cửa chờ hắn, nhất thời mở lớn mắt, thu kiếm, ba chân bốn cẳng mà chạy tới.
Thẩm Lâu tiếp được bình sứ thô trong tay hắn, cau mày nói: “Trong quân không cho uống rượu.”
“Ta không phải người trong quân, ” Lâm Tín cười hì hì muốn cọ đến trong lồng ngực của y, quay đầu nhìn thấy Chung Hữu Ngọc ngây ngốc một bên, nụ cười gom lại, “Nghênh Phong làm sao đến?”
Từ biết mình giết nhầm Chung Trường Dạ, Lâm Tín hơi không còn mặt mũi đối mặt với huynh đệ Chung gia.
“Quân doanh to lớn, chỉ cho phép ngươi tới không cho ta đến chắc? Rượu gì, cho ta nếm thử.” Chung Hữu Ngọc lại gần đòi uống rượu, ánh mắt lại không nhịn được liếc trên người Lâm Tín.
“Ngươi mau mau hồi kinh, chớ ở chỗ này thêm phiền.” Thẩm Lâu tách hai người ra, phất tay đuổi con ruồi.
“Tối ôm thế này ngươi bảo ta làm sao hồi? Linh kiếm sáng như đèn, ta lúc này bay lên, chính là cái mục tiêu sống.” Chung Hữu Ngọc đổ thừa không đi.
Trăng lên giữa trời, đuốc trong doanh địa hai bờ sông Hô Diên đã cháy hết từ lâu. Mây đen che trăng, thảo nguyên nhất thời rơi vào một màu đen kịt.
Tuần tra ban đêm người Man ở bờ bên kia sông ngủ gà ngủ gật, đợi mây đen rời đi, ánh trăng rơi xuống dưới, tia sáng lạnh lẽo đột nhiên lóe lên. Một nhánh tiễn đen thui, chẳng biết bắn đến từ lúc nào, trước khi binh tuần tra đêm phản ứng lại, xuyên qua cổ họng của hắn.
Thẩm Lâu mâu sắc lạnh lẽo, bấm mấy pháp quyết, vận linh kiếm lao nhanh nhất, một đường bay đến Hàm Cốc quan, lại không thấy hình bóng Chung Hữu Ngọc. Từ sông Hô Diên đến Đại Dung, đường gần nhất qua Hàm Cốc quan, Chung Hữu Ngọc chưa quen Bắc Mạc, lúc sốt ruột trở lại kinh thành không thể đi đường khác.
Hỏi thủ vệ Hàm Cốc quan, cũng không từng nhìn thấy Tố Quốc công.
Kịp thời quyết đoán mà cấp tốc quay lại, Thẩm Lâu đứng trên linh kiếm, nhìn nơi tụ tập của kền kền cổ khoang, bất an trong lòng càng ngày càng dày đặc, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.
Chim muông nghe tiếng linh kiếm xé gió, tán loạn giải tán. Nam tử mặc áo trắng, mặt ngã vào một mảnh trống trải trên bãi cỏ, tay phải còn nắm linh kiếm, tay trái dùng sức giương về phía trước, tựa hồ muốn cướp đoạt thứ gì. Lông hổ trên cổ áo bị vết máu nhuộm, thành màu đỏ sậm.
Thẩm Lâu nhảy xuống đất, nhanh chóng lật người lại, quả nhiên là gương mặt tuấn tú chọc người của Chung Hữu Ngọc. Chỉ là mặt mũi lúc này mảng xanh mảng trắng, hai mắt trợn tròn, khóe môi nhếch lên khô cạn máu, không còn sinh khí.
“Hữu Ngọc!” Thẩm Lâu nắm lấy cổ áo hắn, sờ sờ mạch đập cần cổ, không thể xoay chuyển nữa rồi. Trang sức quanh thân đều còn, trừ túi nhỏ mang nước bên người.
Lương thảo bị cướp, Ôn Thạch Lan chỉ có thể mang theo người Man lùi lại, bây giờ sông Hô Diên vô cùng yên tĩnh.
Lâm Tín bưng bụng, dựa vào trên người Thẩm Lâu, nhìn thi thể Chung Hữu Ngọc đặt trên chiếu cói, nửa ngày mới tìm được âm thanh, “Hắn cầm máu của ta, lại bị người Man đoạt đi rồi?”
“Ừm.” Thẩm Lâu lấy Hoàng Tuyền Châu mang theo bên người ra. Hồn mới chết, gặp Hoàng Tuyền Châu tự động chui vào, bây giờ hạt châu lúc sáng lúc tối, nhốt chính là hồn Chung Hữu Ngọc.
Chỉ là nhất thời nảy lòng tham, nhìn thấy máu Lâm Tín chảy ra ngoài, liền thu đi muốn cứu Hoàng Đế, nhưng không ngờ đưa tới họa sát thân.
Đời trước, Chung Hữu Ngọc mang binh xuất chiến, trận chiến đó cực kỳ nguy hiểm. Đệ đệ hắn, Chung Vô Mặc, giả bộ thành hắn, thay hắn thượng chiến trường, chết trong tràng ác chiến đó. Đệ đệ chết rồi, Chung Hữu Ngọc bị kích thích mạnh rốt cục trưởng thành, dốc hết sức nâng Tây Vực lên. Chung Hữu Ngọc bây giờ, vẫn còn quá mức non nớt.
Tất cả mọi người trầm mặc không nói lời nào, gió thổi trên thảo nguyên phong, Hoàng Tuyền Châu va chạm tua rua trên ngọc trụy, phát ra âm vang leng keng. Xa xa truyền đến tiếng bánh xe gỗ, Chung Vô Mặc cưỡi một con ngựa ô, mang theo mấy xe Lộc Ly, chậm rãi đi tới.