Chước Lộc

Chương 84 : Vô y (6)

Ngày đăng: 23:12 21/04/20


Ngọc bội vừa hạ xuống, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.



Tiểu lộc này đối Lâm Tín quan trọng như thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn Thẩm Lâu. Không nhịn được hôn nhẹ đỉnh đầu Lâm Tín, thấp giọng nói: “Ta nhất định bảo vệ nó thật tốt.”



Lâm Tín rướn người, dùng ngón tay chọc chọc ngực Thẩm Lâu: “Không phải bảo vệ nó thật tốt, phải là bảo vệ ta thật tốt.”



“Ta không bảo vệ ngươi tốt sao?” Thẩm Lâu đỡ eo Lâm Tín, hơi cười.



“Không có, ” Lâm Tín như chém đinh chặt sắt mà nói, tiến đến bên tai Thẩm Lâu giở ra âm giọng tội nghiệp, “Ngươi cũng không chịu cho ta ăn no.”



“Ừm…” Thẩm Lâu rên lên một tiếng, vốn nhẫn nhịn đến khổ cực, nghe nói như thế sao còn có thể nhịn được, cắn răng nghiến lợi ôm lấy Lâm Tín, cấp tốc trở mình.



“Chậc, chiến trường tầm hoan, Nguyên soái không sợ bị người lên án?” Hai chân kẹp eo Thẩm Lâu, dùng sức kéo ép chặt trên người mình, Lâm Tín cười tít mắt như con mèo ăn vụng.



Thẩm Lâu đuổi tới, ngăn chặn cái miệng không ngừng trêu chọc của hắn, “Thanh danh uy vọng đều là hư vô, có ngươi, không cần cũng được.”



Lời này rõ ràng đối lại với câu nói kia của Lâm Tín, trong tình cảnh này, càng khiến người động dung, tâm tình cực kỳ rung động. Lâm Tín liếm liếm môi, chủ động tiến lên nghênh tiếp.



Lời tuy nói vậy, Lâm Tín vẫn bận tâm tới danh tiếng của Thẩm Lâu, cắn chặt cánh tay mình, tận lực không phát ra âm thanh. Mồ hôi theo đầu ngón tay nhỏ xuống, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt. Thực sự không chịu nổi, mới để tràn ra vài tiếng nghẹn ngào, rất nhanh lại bị hắn nỗ lực nuốt vào.



Càng ẩn nhẫn như thế, lại càng câu người. Thẩm Lâu mấy lần đều không khống chế được lực đạo, mãi đến tận lúc Lâm Tín nhỏ giọng xin tha mới phục hồi tinh thần, thoáng chậm lại.



Tiểu thân vệ canh gác ngoài màn cửa, đỏ mặt nghe tiếng ván giường “kẹt kẹt”, vẫn nghe đến canh năm.



Kết cục của việc nhất thời tham vui là, Lâm Tín ngày kế không thể dậy nổi.



Thẩm Lâu hôn nhẹ vệt hồng nơi khóe mắt hắn, đắp kín mền cho hắn, mang theo tinh thần sảng khoái mà ra cửa.



Lâm Tín ló đầu từ trong chăn ra, ngáp một cái thật dài, nhìn bóng lưng Thẩm Lâu vững vàng thẳng tắp. Không nhịn được cảm khái, Thẩm Thanh Khuyết thật không hổ là đệ nhất Đại Dung, chỉ ngủ một canh giờ mà vẫn giữ vững tinh thần thế kia.


Trong tay cầm linh kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, những thị vệ kia có chút không biết làm sao.



Trong lều truyền đến thanh âm trong trẻo mạnh mẽ: “Mời Lâm Tín vào, chớ nhiều chuyện.”



Lâm Tín cười hừ một tiếng, hợp kiếm vào vỏ, nghênh ngang đi vào Vương trướng. Bên ngoài mặt trời chói chang, trong màn lại là một mảnh tối tăm, Lâm Tín vén rèm đi vào, thích ứng chốc lát mới nhìn rõ đồ vật.



Trên đất bày thảm lông cừu dày, trên thảm chằng chịt hoa văn mỹ lệ phiền phức. Trên đài gỗ cao, đặt bảo tọa lớn, Ô Lạc Lan Hạ Nhược đầy mặt râu quai nón, kiêu hùng ngồi ở phía trên.



Sau lưng là một bức bình phong đen kịt, lấp lóe điểm sáng. Bên trái bảo tọa, một đài kim đăng đứng thẳng, cao bằng nửa người, ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, không biết thắp bằng dầu quái gì. Đại Vu mặc trường bào mũ trùm đen, đứng bên phải, mũ che khuất mắt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi như dính máu và cái cằm tái nhợt.



Hoàn cảnh này, trông chả giống Vương trướng của một Khả Hãn chút nào, mà giống tổng đàn ma giáo hơn thì có.



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu kịch trường:



( bài tước vòng lộc của bằng hữu 2)



Thân vệ thực tập: Đánh giá một đêm làm thêm, chảy máu mũi QAQ



—- tiểu Tín Tín hồn nhiên như cô tiên: Chà chà, người trẻ tuổi nhiều hỏa lực



—- Thẩm Thanh Khuyết: Đêm nay tìm Đông tiên sinh lĩnh một bộ máy trợ thính



—- Doanh Doanh: Thượng hỏa sao?



—- Anh Vương soái Trùng Trùng: Hồi phục @ Doanh Doanh: Sự thông minh của ngươi đã nợ phí ở đâu rồi?



—- Doanh Doanh: Hồi phục @ Anh Vương soái Trùng Trùng: Cút!