Chước Lộc
Chương 85 : Vô y (7)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
“Hãn.” Ôn Thạch Lan một chân quỳ xuống hành lễ.
Đại Vu bên người Hạ Nhược không hề kiêng kỵ, vẫn đứng tại chỗ, khóe môi câu lên vệt cười yếu ớt như có như không.
Lâm Tín đứng giữa trướng, một tay đặt trên chuôi Dương Cốc kiếm, hai chân tách ra, cằm hơi nâng, không có ý hành lễ.
“Đây là hài tử của Tô Tô?” Ô Lạc Lan Hạ Nhược xua tay, ra hiệu Ôn Thạch Lan đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị như diều hâu nơi miền núi cao, nhìn chằm chằm Lâm Tín.
Người Man sau ba mươi tuổi đều mọc râu cằm, bộ râu quai nón dày che khuất nửa khuôn mặt Hạ Nhược, nhưng khó có thể che đi nét tuấn mỹ đẹp đẽ đầy tính xâm lược ẩn trong. Chỉ là tùy ý ngồi ở đó, lại khiến người khác vô hình nảy sinh cảm giác ngột ngạt.
Vị bá chủ Bắc Mạc này, mười bảy tuổi kế thừa bộ Ô Lạc Lan, dùng thế lôi đình [1] thâu tóm mười mấy bộ lạc nhỏ, hai mươi tuổi đưa Ô Lạc Lan trở thành bộ tộc lớn mạnh nhất Bắc Mạc. Sau đó cai quản phần lớn bộ phận khác, hai mươi ba tuổi đã trở thành Hãn [2] được tôn xưng khắp vùng thảo nguyên. Sau đó đột nhiên trọng thương, không thể tới chiến trường. Các bộ tộc trên thảo nguyên lại nảy lên xung đột, Ôn Thạch Lan đột nhiên xuất hiện, thay Hạ Nhược nam chinh bắc chiến, tám năm trước, lần thứ hai thống nhất Bắc Mạc.
[1] lôi đình: sấm sét => vừa nhanh vừa mạnh
[2] danh xưng của người đứng đầu thảo nguyên
Truyền kỳ về Ô Lạc Lan Hạ Nhược, được tiên sinh kể chuyện giảng khắp đại giang nam bắc, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
“Có lẽ, ta nên gọi ngươi một tiếng cữu cữu?” Lâm Tín nhàn nhạt nói, trong mắt đầy trào phúng. Dưới cái nhìn của hắn, vị cữu cữu cùng huyết thống này, cũng chỉ như bao vị quân chủ trong lịch sử, trẻ thì thần dũng, già rồi lại hoa mắt ù tai, tin bàng môn tả đạo, từ lâu đã không còn là vị chiến hùng năm đó. Ngay cả xá muội của mình cũng cam lòng để người bắt giữ tế thiên, căn bản không xứng xưng hai chữ “anh hùng”.
“Tạp chủng của phản quốc và Nhiễm Lam, không xứng gọi Khả Hãn như vậy.” Đại Vu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bình bình, hai mắt dùng vải đen che lại, cũng không biết nguỵ trang thành loại quỷ thần nào.
Ôn Thạch Lan nhìn về phía Hạ Nhược trên Vương tọa, tựa như đang chờ phản ứng của hắn. Nhưng Hạ Nhược không nói gì, ngầm chấp nhận lời giải thích của Đại Vu.
“Không phản quốc, lẽ nào đợi ngươi giết như giết gia súc mà tế thiên sao?” Ngoài dự đoán mọi người, Lâm Tín không hề tức giận, ngón cái không ngừng hất mở Dương Cốc kiếm, rồi lại nhanh chóng khép lại, dù bận vẫn ung dung nhìn Đại Vu.
Vu yêu này biết chú thuật, không thể bị hắn chọc giận. Tiến lên một bước, nói không chừng sẽ có vô số hồng tuyến chờ uống máu.
“Hựu Liên, ” Hạ Nhược hơi giơ tay, ngăn Đại Vu muốn tiếp tục khiêu khích, quay đầu nhìn Lâm Tín, “Hắn là hài tử của Tô Tô, chính là huyết mạch Ô Lạc Lan.”
Người trong lều đều nói tiếng Hán, nhưng vẫn vô tình xuất hiện vài âm Hồ ngữ. Những ngày qua, Lâm Tín cũng học từ Thẩm Lâu chút chút, đại thể nghe hiểu được. “Nhiễm Lam” là nói người Hán, “Hựu Liên” ước chừng là tên Đại Vu.
Ôn Thạch Lan cúi đầu thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ gì.
Lúc này, bên ngoài có binh lính chạy tới, cách màn cửa cao giọng nói vài câu Hồ ngữ. Ôn Thạch Lan lập tức ngẩng đầu, nói câu rất ngắn gì đó với Hạ Nhược.
Hạ Nhược gật đầu, ra hiệu hắn mau mau đi.
Hẳn là Thẩm Lâu phá Ác Dương lĩnh, quân người Man bên kia không chịu nổi, trở về cầu viện. Ôn Thạch Lan lĩnh mệnh mà đi, dứt khoát nhảy ra, không liếc mắt nhìn lại Lâm Tín một cái.
Màn cửa Vương trướng bị Ôn Thạch Lan vén lên vọng đến tiếng soàn soạt, ánh mặt trời vội vã len vào, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi, tách biệt trong trướng và ngoài trướng thành hai cái thế giới.
Dương Cốc kiếm khảm Lộc Ly bay ra ngoài, nằm ngang lơ lửng giữa không trung. Lâm Tín cũng không vội nói chính sự, ngồi trên vỏ kiếm đang tỏa ra ánh sáng lung linh, vặn vặn vòng eo đau đớn mệt mỏi, ngáp một cái mới nói: “Thẩm Lâu cũng sắp đánh tới, Hãn không dịch Vương trướng về hướng Bắc sao?”
“Bản đồ linh quặng mỏ đâu?” Hạ Nhược đứng lên, ánh mắt đối diện cùng Lâm Tín, không kiên trì cùng Lâm Tín nói chút chuyện phiếm.
“Cút ngay!” Thẩm Doanh Doanh giết đỏ cả mắt rồi, rút roi ngựa muốn đánh hắn, bị Thẩm Lâu một bắt được, trực tiếp kéo nàng xuống.
“Đi thủ quan.” Thẩm Lâu ném cho nàng một khối Lộc Ly.
Vừa phá được Ác Dương lĩnh, lúc này quan trọng nhất là bố trí binh lực bảo vệ cứ điểm này, chiếm giữ Ác Dương lĩnh cho mình. Đoạn tuyệt nỗi lo về sau, mới có thể tiếp tục tiến lên.
Bị huynh trưởng quát lớn, Thẩm Doanh Doanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thấp giọng đáp lời “Được”, tiếp nhận Lộc Ly bổ sung linh lực. Xoay người đi chỉnh quân, tiện tay nện cho Phong Trọng một quyền, nghiêng đầu nói: “Chuyện vừa rồi xin lỗi, Anh Vương điện hạ chớ để ý.”
Thế này sao có thể là tư thái cô nương nói áy náy? Phong Trọng há miệng, không chờ hắn nói gì, Thẩm Doanh Doanh đã đi xa.
Lâm Khúc thấy cảnh này, cong lên cặp mắt đào hoa: “Đã lâu không gặp, Thu Đình vậy mà đã thành hổ tướng, thật đáng mừng.”
Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, không nghĩ ra câu đáp lời.
Ác chiến kết thúc, bên trong dãy núi tản ra mùi máu tươi nồng nặc, sát khí trong núi luẩn quẩn không đi, dẫn tới mây đen.
Sắp mưa rồi, Thẩm Lâu dặn dò mọi người hồi doanh, còn chưa xuống núi, đã gặp Hoàng Các chạy như bay tới.
“Hầu gia không thấy!” Hoàng Các vội vàng rơi xuống đất, cơ hồ ném người quỳ tới trước mặt Thẩm Lâu.
“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Lâu đem Hoàng Các nhấc lên, “Ai không thấy? Lâm Tín không thấy?”
“Buổi trưa Hầu gia nói đi hóng gió, ai biết vừa đi liền không thấy bóng dáng. Thuộc hạ đáng chết, ” Hoàng Các cắn răng, đầu đầy mồ hôi, “Nhận Tam nói, mấy hôm trước, hắn là đi đưa tin cho Ô Lạc Lan Hạ Nhược!”
Rào rạt ——
Trong núi nổi lên mưa lớn, bất kể người phàm hay tiên giả, đều bị rót lạnh thấu tim.
“Có ý gì? Tín Tín đi gặp Hãn của người Man?” Phong Trọng nắm lấy vai Hoàng Các, lớn tiếng chất vấn trong màn mưa.
Thẩm Lâu buông Hoàng Các ra, siết chặt Ngu Uyên trong tay, chỉ cảm thấy hơi nước lạnh kia từ đỉnh đầu rót đến lòng bàn chân.
“Thanh Khuyết, ngươi nói bọn họ từ nhỏ muốn bắt nương ta tế thiên, bây giờ lại muốn máu ta, có phải là…”
“Nếu lần này, không thể ngăn cản Phệ Linh…”
Lâm Tín đã sớm đoán được.
Hắn đã biết, Phệ Linh chính là dùng máu của hắn làm.
Hắn đã biết, không phá huỷ căn nguyên, trận đấu này vĩnh viễn đánh không xong.
Hắn đã biết, dùng chính mình làm mồi mới có thể tìm được căn nguyên.
Thẩm Lâu đè ngực, cách y phục mò tìm tiểu lộc hoàng ngọc. Tín Tín của y quá mạnh mẽ, cũng quá thông minh. Mạnh mẽ đến mức, biết rõ đầm rồng hang hổ còn dám xông vào. Thông minh đến mức, y hối hả hai đời vẫn không bảo vệ được!