Chước Phù Dung
Chương 56 : Thất bại
Ngày đăng: 12:20 18/04/20
Ngày hôm sau, sắc trời một mảng đen kịt, đèn lồng trong cung điện sáng lên.
“Kim Phúc công công!”
“Nửa đêm canh ba, kêu cái quoái gì.”
Thị vệ đến bên tai Kim Phúc nói nhỏ, lập tức kiến hắn ta hoàn toàn biến sắc, xoay người dẫn thị vệ đi tới cửa đại điện, gõ nhẹ ván cửa hai lần, liền đẩy cửa vào.
Nam Cung Lân khẽ mở mắt, lười biếng nằm nghiêng trên long sàng, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Chuyện gì?”
Trong lòng run rẩy không thể tưởng tưởng nổi, Kim Phúc cảm thấy tứ chi lạnh buốt, thực sự khó có thể mở miệng, giọng nói lanh lảnh run đến mức như tiếng muỗi khẽ khẽ bay qua, “Hoàng thượng…tỉnh Vĩnh Tế… truyền tin khẩn tới…”
“Lắp bắp cái gì” Nói mau!” Nam Cung Lân chậm rãi nhắm mắt lại, những ngày qua một mình hắn ôm lấy tất cả triều vụ, thường xuyên phê duyệt tới giờ sửu, mới ngủ chưa tới một canh giờ đã bị đánh thức, thực sự có chút choáng váng đầu.
Kim Phúc nhấc chân đá tên thị vệ, đối phương phản ứng nhanh nhẹn quỳ rạp xuống.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tỉnh Vĩnh Tế truyền tin khẩn, Nghê thừa tướng trên đường hồi kinh gặp cướp.”
“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho trẫm nghe!” Đế vương đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, sắc mặt hết xanh tới đen.
Thị vệ sợ tới độ đầu cúi càng thấp, bắt đầy lắp bắp, “Nghê… thừa tướng…kể cả đại nội cao thủ Viễn Trình…hai người đều…rơi xuống…đất lún… dữ nhiều lành ít… gặp phải sơn tặc… đánh cướp…Tiểu.”
Lời còn chưa dứt, lập tức bị Nam Cung Lân ngắt lời, hắn sốt ruột đứng phắt dậy, gào thét, “Kim Phúc, trẫm muốn xuất cung đi tỉnh Vĩnh Tế, chuẩn bị hãn Huyết Bảo mã cho trẫm, mang theo mười kỵ vệ tinh nhuệ, sau đó đội ngũ nhân mã đuổi tới!”
Hắn không thèm búi tóc, chỉ tùy tiện buộc tơ lụa mảnh lên mái tóc dài, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Bảo bối của hắn tuyệt đối không thể có chuyện gì, hắn phải đi cứu nàng, đi cứu nàng!
Nửa khắc sau, cửa lớn hoàng cung ầm ầm mở ra, một nhóm nhân mã theo Hoàng thượng đi tỉnh Vĩnh Tế lao nhanh về phía trước.
***
Ngày đó sinh nhật hắn, nàng kéo hắn hứa hẹn, hắn cười cưng chiều với nàng, xin hắn chấp nhận nguyện vọng.
Nàng nói, “Một nguyện lang quan thiên tuế, hai nguyện thiếp thường kiện, ba nguyện như đông lương thượng yển, tuế tuế thường ương hiển [1]
[1] Trích trong bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỹ Phóng dịch: Một nguyện lang quân trăm tuổi, hai nguyện thiếp thân thể khỏe mạnh, ba nguyện được như đôi chim yến theo năm tháng mãi mãi thấy nhau.
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao ông trời tàn nhẫn với hắn vậy, bởi vì hắn kiêu căng, tự đại cuồng vọng, không biết quý trọng nàng, nên mới đối đãi với hắn như thế ư?
Nếu ông trời ngài đã trừng phạt, thì có phải sẽ trả nàng lại cho ta không?
Ta cũng không cầu gì cả, chỉ hèn mọn cầu xin ngài trả nàng lại cho ta thôi.
Hai đầu gối Nam Cung Lân quỳ xuống đất, nghẹn ngào hô tên bảo bối, “Ngạo Lam, Ngạo Lam…”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng gió thổi gào thét, là cát mịn cuồn cuộn, là rừng cây xào xạc rung động, không còn giọng nữ khàn khàn dịu dàng kia nữa.
Nếu trời có tình, trời đã già, nếu trăng không hận, trăng đã tròn mãi.[2]
[2] Nếu trời có tình, trời đã già- nguyên văn ………., xuất phát từ bài thơ (Kim đồng tiên nhân từ hán ca), của nhà thơ Lý Hạ đời Đường, ý chỉ ông trời nếu có tình thì sẽ vì những đau khổ mà già yếu đi. Vế thứ hai Nếu trăng không hận, trăng đã tròn mãi –nguyên văn …….., do nhà thơ họ Thạnh đối tiếp.
Mặc cho Hoàng thượng trẻ tuổi tôn quý quỳ một ngày một đêm, cũng không đổi được thiên hạ, thừa tướng thiếu nữ thông minh xinh đẹp trong lòng trở về.
Lời đồn Đại Cảnh Quốc Hữu thừa tướng bất hạnh gặp tai kiếp, bị mất mạng đã truyền ra, nhưng từ đầu chí cuối hoàng đế vẫn không hạ lệnh tổ chức tang lễ long trọng.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đây là nguyên tắc của hắn, cũng là sự kiên trì của hắn.
Do đó, Nghê phủ cũng không có người nào mặc đồ tang trắng, nhưng lại không giấu nổi bầu không khí nặng nề tràn ngập trong phủ, kể cả cung điện cũng rơi vào sự lạnh lẽo, im lặng trước nay chưa từng có.
Một tháng sau, hoàng đế hạ chỉ, lập Nghê Chính Quân là Hữu thừa tướng, dẫn đầu đi tiêu diệt sơn tặc tỉnh Vĩnh Tế. Sau đó các châu huyện trình báo theo những ác nhân trộm lương thực, cướp nữ nhân, không làm việc đàng hoàng từng kẻ một đều bị bắt vào ngục, lại thúc đẩy thi hành chính sách Nghê Ngạo Lam để lại.
Hoàng đế Đại Cảnh Quốc không ôn hòa và theo thứ tự cải cách chuyện triều chính, mà tiến hành nhanh như chớp. Đối với tấu sơ Hữu thừa tướng trình lên cũng tiếp thu nghe theo, tăng tốc đưa quốc gia xã hội tiến bước mạnh mẽ, mang đến thời kỳ hoàng kim đầu tiên cho Đại Cảnh.