Chước Phù Dung

Chương 55 : Gặp tai kiếp

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Ngày thứ ba trên lộ trình trở về, Nghê Ngạo Lam khoác áo choàng đen như mực, chiếc mũ hạ thấp che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cúi đầu bước nhanh lên xe ngựa, không để bất kỳ kẻ nào thấy khuôn mặt mình.



Sáng nay khi rời giường rửa mặt chải đầu, nàng mới phát hiện phấn cao vàng da đã để quên trong một nhà trọ bình dân trước đó, quay lại lấy là chuyện không thể. Ngày sau đó bảo Tiểu Duệ Tử đi hỏi, mới biết thị trấn cách đây ba cây số có bán, nhưng bận đi bận về, chắc chắn tốn không ít thời gian.



Thiếu nữ nhớ nhung người nên ngay cả một khắc cũng ngồi không yên, chỉ muốn gấp rút lên đường, bèn bỏ qua suy nghĩ đi mua về, hơn nữa nàng nghĩ ba ngày là có thể đến đó.



Trời nắng gắt khoác ào choàng đen kịt quả thật hơi quái dị, cũng may nàng ngoại trừ ở trên xe ngựa, thì vào nhà trọ bình dân nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai, nên cũng an tâm.



Dọc đường đi đáng lẽ đội ngũ tiến lên phía trước thuận lợi bỗng nhiên ngừng lại.



“Tiểu Duệ Tử sao thế? Nghê Ngạo Lam xuyên qua mành xe khẽ hỏi.



“Hình như có một ông lão chắn giữa đường, nô tài tới đằng trước xem thử.”



Tiểu Duệ Tử nói xong bèn nhảy xuống xe ngựa, đến bên cạnh kỵ vệ dẫn đầu, chợt nghe ông lão cười hi hi, “Đường này gia mở, cây này gia trồng, nếu muốn qua, thì phải để lại lộ phí.”



Kỵ vệ không khách sáo đáp: “Mau tránh ra, dám đắc tội mệnh quan triều đình, một đao chém chết ngươi.”



Triều đình có thể cản gia sao? Núi này gia lớn nhất!” Ông lão vung tay lên, đồng bọn xung quanh ba mươi, bốn mươi sơn tặc lấp kín con đường, không có cách đi qua.



Thực ra, từ khi đội ngũ này tiến vào núi, bọn sơn tặc đã để mắt, nhìn chòng chọc đống ngọc thạch kia, nếu cướp được, chắc chắn có thể bán giá cao.



Ông lão vẫn cười như cũ, nói, “Bọn ta không muốn động đao thương với các ngươi, chỉ cần để lại xe ngọc thạch đó cho bọn ta, đảm bảo an toàn vô sự.”



Trong lúc kỵ vệ thấy người xung quanh nhiều gấp ba lần bên mình, không biết nên đồng ý hay không, một thiếu niên từ trên trời giáng xuống, dùng giọng nói trong trẻo đáp, “Vật này tỉnh Hà Sơn hiến cho đương kim thánh thượng, đám sơn tặc các ngươi gan to thật, dám vọng tưởng, nếu không muốn đầu rơi xuống đất thì đừng cản đường.”




Cả người nàng đều là của Lân ca ca, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào một sợi tóc của nàng.



Lân ca ca, chẳng lẽ ông trời thực sự nhẫn tâm thế, không cho muội gặp mặt huynh lần cuối ư?



Lân ca ca, nếu sớm biết vậy ngày đó ra ngoài, lần cuối cùng nhìn huynh, muội chắc chắn sẽ không chút do dự hôn huynh thật sâu không thể thở nổi.



Lân ca ca…Lân ca ca của muội…



Ngay khi sơn tặc chậm rãi tới gần, chỉ thiếu chút nữa cho rằng có thể bắt được Nghê Ngạo Lam, nàng bèn nhắm mắt lại, bất chợt ngã người về sau, thân thể yêu kiều thẳng tắp rơi xuống, đụng phải bùn đất.



Trời ơi! Thịt ngỗng! Ông đây muốn ăn thịt ngỗng! Một gã sơn tặc kích động đi tới đằng trước muốn nhảy xuống, đã bị gã sơn tặc khác kéo lại. Ngươi điên rồi hả? Đó là đất lún, xuống dưới chết chắc, ngươi muốn nữ nhân, ta giúp ngươi tìm là được!”



Khi bọn sơn tặc nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Viễn Trình phốc xuống theo, một tay nắm chặt tay Nghê Ngạo Lam, cuối cùng, hai người chậm rãi bị cát mịn nuốt mất.



***



Tiểu Duệ Tử vì một đao kia đau tới cuối cùng hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, bọn sơn tặc đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu, thi thể đám kỵ vệ thì rải rác khắp nơi, mùi máu tươi khiến hắn không khỏi muốn nôn mửa.



Yếu ớt leo lên xe ngựa, vén rèm nhìn trống trơn không còn người nào, chỉ còn sót lại một miếng ngọc bội thừa tướng. Hắn nhặt lên nắm chặt trong tay, đánh xe xoay đầu trở về.



Hắn phải mau chóng chạy tới phủ châu huyện báo quan, phải mau chóng cho Hoàng thượng biết việc này.



“Tuy trong sương mù lờ mờ nghe bọn sơn tặc nói thừa tướng nhảy xuống đống đát lún, kể cả Viễn Trình nữa, có thể lành ít dữ nhiều rồi, sau này Hoàng thượng có trách phạt rơi đầu xuống đất, hắn cũng chịu, hắn chỉ không muốn thừa tướng bị chết oan uổng, đám sơn tặc ác độc kia nhất định phải trả cái giá đắt.